Quản Gia Toàn Năng Trong Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai bị bắt cóc đòi tiền chuộc hả?”

Thấy Tạ Lăng Duệ tức đến vậy, đám bắt cóc cũng không nổi giận. 

Trái lại, vì cậu tự mình hét đòi giá cao như thế nên bọn chúng cũng thấy nể, còn tử tế rót cho cậu một ly nước, dịu giọng nói: “Đừng giận mà, tôi tin mẹ cậu nhất định sẽ đưa tiền.”

Tạ Lăng Duệ uống một ngụm nước rồi nói: “Bà ấy không đưa tiền cũng không sao, ông bà nội thương tôi nhất, lát nữa gọi cho ông bà là được.”

Đám bắt cóc: Cậu đúng là một đứa cháu hiếu thảo thật sự.

Nhưng mà, dù sao người được lợi là bọn họ, nên cũng chẳng ai buồn ý kiến.

Tạ Lăng Duệ còn chưa uống xong nước, thì điện thoại của cậu đã đổ chuông.

Nhìn màn hình, đúng là Tạ Vân Mộng gọi tới.

Cậu nhận cuộc gọi, bật loa ngoài, hỏi thẳng: “Mẹ nghĩ kỹ chưa?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng Tạ Vân Mộng: “Năm chục triệu thì không thể xoay được trong thời gian ngắn.”

Tạ Lăng Duệ: “Hơ, vậy mẹ gọi làm gì? Hay là mẹ vốn không quan tâm sống chết của con?”

“Mẹ muốn nói là, năm chục triệu thì không có, nhưng mười triệu thì còn xoay được.”

Nghe đến đây, tên cầm đầu lập tức đưa mắt ra hiệu cho tên bắt cóc đang đứng cạnh Tạ Lăng Duệ, cũng chính là kẻ vừa đưa nước cho cậu khi nãy.

Tên kia nhận được tín hiệu, liền lập tức bịt miệng Tạ Lăng Duệ. 

Một tên khác cũng nhanh tay giật lấy điện thoại từ tay cậu rồi đưa cho tên cầm đầu.

Tạ Lăng Duệ: ???

Bịt miệng cậu ta làm gì? Có thấy cậu nói không đồng ý đâu. 

Tên cầm đầu nhận lấy điện thoại, dứt khoát đáp: “Được.”

“Anh là ai?” Giọng của Tạ Vân Mộng từ đầu dây bên kia vang lên khi phát hiện giọng nói không phải của Tạ Lăng Duệ.

Tên cầm đầu: …

Nghe thấy câu hỏi này, hắn ta nhất thời không biết nên phản ứng sao, bà có nhớ là con mình đang bị bắt cóc không đấy?

Dù vậy, hắn ta vẫn trả lời: “Tôi là người bắt cóc con bà.”

“Thì ra thật sự bị bắt cóc rồi à.” Tạ Vân Mộng chợt cảm thán một câu.

Tên cầm đầu: …

Ngay sau đó, bà ta lại hỏi: “Con tôi vẫn ổn chứ? Không bị gãy tay cụt chân gì đấy chứ?”

Tên cầm đầu vừa định trả lời, thì đã nghe bà ta nói tiếp: “Chắc là không đâu, dù sao nó còn đủ sức cò kè mặc cả với tôi mà.”

Rồi lại tiếp tục: “À đúng rồi, bên anh có nhận làm việc khác không? Tôi trả thêm hai trăm ngàn nữa, mấy anh giúp tôi đánh thằng con tôi một trận thôi. Nhớ là đừng ra tay quá nặng, đánh kiểu để nó đau thôi là được rồi, chọn chỗ nhiều thịt mà đánh.”

Tạ Lăng Duệ: !!!

Vừa dứt lời, cả phòng lập tức im lặng. Ngoại trừ Tạ Lăng Duệ, ai nấy đều chết lặng. 

Cả bọn bắt cóc cũng đoán chắc đây là lần đầu tiên gặp phải một cặp mẹ con “quái dị” đến thế.

Không thấy ai trả lời, Tạ Vân Mộng lại lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Không nhận làm à?”

Tên cầm đầu: “Làm.”

Nghe thấy câu trả lời, giọng Tạ Vân Mộng cũng thoải mái hẳn: “Vậy tốt, đánh đi đi. Đưa điện thoại lại gần chút, tôi muốn nghe tiếng nó khóc.”

Tạ Lăng Duệ lúc này bị bịt miệng, nghi ngờ không biết có phải mẹ mình thật sự không muốn mình sống yên ổn hay không, có ai đối xử với con ruột mình kiểu đó không chứ?!

Tạ Vân Mộng tiếp tục: “Sao tôi không nghe thấy tiếng nó gào khóc? Là do tiền chưa chuyển kịp hả? Nếu vậy anh báo số tài khoản đi. Làm nghề này rồi thì chắc cũng có một tài khoản bí mật mà vẫn để lại giao dịch chứ nhỉ? Nếu không tiện, tôi chuyển thẳng vào tài khoản điện thoại con tôi, anh bảo nó rút tiền ra cũng được, hoặc anh dùng luôn điện thoại nó để thanh toán cũng xong.”

Tên bắt cóc đang bịt miệng Tạ Lăng Duệ liếc nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái, mở miệng nói: “Thằng nhóc, mày bị mẹ ghét đến mức nào vậy? Bà ấy còn chịu bỏ thêm tiền ra thuê bọn tao đánh mày một trận nữa kìa.”

Tạ Lăng Duệ: …

Cậu cũng chẳng hiểu nổi mẹ mình rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì nữa!

Thực ra, Tạ Vân Mộng chỉ sợ bọn bắt cóc trong lúc nhận tiền xong sẽ dứt khoát giết luôn con tin, dù gì thả người ra thì rủi ro hơn nhiều.

Việc trả thêm tiền để bọn chúng đánh Tạ Lăng Duệ một trận, chỉ là để xác nhận con trai vẫn an toàn. 

Cảnh sát lúc này đã theo định vị tìm được địa điểm, điều duy nhất bà ta cần làm bây giờ là đảm bảo sự an toàn của con trai trước khi cảnh sát tới.

Ngay sau đó, điện thoại của Tạ Lăng Duệ hiện thông báo: có khoản chuyển tiền hai trăm ngàn vừa được gửi đến.

Quả không hổ là nhà giàu, bình thường mấy ứng dụng chuyển tiền đều giới hạn mức tối đa là năm chục ngàn một lần, nhưng chuyển thẳng một lần hai trăm ngàn thế này, đúng là lần đầu bọn bắt cóc thấy. 

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page