Chương 1: Quản Gia Ác Ma
11/07/2025
Chương 2:
11/07/2025
Chương 3:
11/07/2025
Chương 4:
11/07/2025
Chương 5:
11/07/2025
Chương 6:
12/07/2025
Chương 7:
12/07/2025
Chương 8:
12/07/2025
Chương 9:
12/07/2025
Chương 10:
12/07/2025
Chương 11:
13/07/2025
Chương 12:
13/07/2025
Chương 13:
13/07/2025
Chương 14:
13/07/2025
Chương 15:
13/07/2025
Chương 16:
13/07/2025
Chương 17:
13/07/2025
Chương 18:
13/07/2025
Chương 19:
13/07/2025
Chương 20:
13/07/2025
Chương 21:
14/07/2025
Chương 22:
14/07/2025
Chương 23:
14/07/2025
Chương 24:
14/07/2025
Chương 25:
14/07/2025
Chương 26:
15/07/2025
Chương 27:
15/07/2025
Chương 28:
15/07/2025
Chương 29:
15/07/2025
Chương 30:
15/07/2025
Chương 31:
16/07/2025
Chương 32:
16/07/2025
Chương 33:
16/07/2025
Chương 34:
16/07/2025
Chương 35:
16/07/2025
Chương 36:
16/07/2025
Chương 37:
16/07/2025
Chương 38:
16/07/2025
Chương 39:
16/07/2025
Chương 40:
16/07/2025
Đến nơi, Tạ Lăng Duệ tinh mắt phát hiện ngay hai người bị trói ở góc phòng—một lớn một nhỏ. Cả hai đều bị bịt mắt bằng vải, miệng dán băng keo, trói chặt ở một góc.
Đứa nhỏ là một bé gái tầm năm, sáu tuổi. Người lớn hơn thì tầm tuổi cậu. Tạ Lăng Duệ không khỏi cảm khái: Đúng là bắt cóc chuyên nghiệp có khác, xem cái kiểu trói gọn gàng đâu ra đấy kìa!
Cơ mà… cái cậu lớn hơn kia nhìn quen quen.
Ngay lúc bị đẩy ngồi xuống cạnh người đó, Tạ Lăng Duệ mới thấy rõ—ồ, trùng hợp thật đấy, chẳng phải đây là Lục Tùy Phong, “học thần kiêm nam thần của trường” hay sao?
Ôi chao, học thần Lục mà cũng bị bắt cơ đấy.
Tạ Lăng Duệ và Lục Tùy Phong xưa nay chẳng ưa gì nhau. Một người là học sinh kiểu mẫu ai cũng yêu quý, một người là “đầu gấu” khiến ai cũng e dè.
Học sinh gương mẫu và học sinh cá biệt vốn dĩ chẳng thể hòa hợp. Dĩ nhiên, chuyện “thù ghét” này chủ yếu là từ một phía—Tạ Lăng Duệ. Chứ thật ra giữa hai người cũng chẳng có nhiều va chạm gì.
Vì khoảng cách gần, Tạ Lăng Duệ dễ dàng nghe thấy suy nghĩ của hai người bị trói.
Cô bé thì cứ liên tục gọi cha mẹ trong lòng, khóc thút thít vì đã không nghe lời mẹ, lại còn đi theo người lạ…
Còn Lục Tùy Phong thì ngược lại, tâm trí vô cùng bình tĩnh. Cậu ta đang suy đoán người bị bắt mới đến là ai, đoán có lẽ là con tin mới. Đồng thời suy nghĩ xem có ai phát hiện được tín hiệu cầu cứu mà cậu ta để lại hay chưa.
Tạ Lăng Duệ: …
Gặp bọn bắt cóc chuyên nghiệp như thế mà vẫn để lại được tín hiệu cầu cứu, đúng là Lục Tùy Phong không hổ danh “học thần”.
Tạ Lăng Duệ cảm thấy… hình như mình… thua rồi!?
Để tỏ ra biết điều và không gây rắc rối, nhóm Lý Kiến Tài chủ động lo luôn phần nấu ăn. Vừa hay, nhóm bắt cóc kia cũng chưa ăn gì.
Nhìn đám người Lý Kiến Tài bận rộn nấu nướng, một tên trong nhóm bắt cóc đội mũ trùm đen tỏ vẻ không hiểu, liền ghé sát lại hỏi nhỏ: “Đại ca, sao lại để mấy tên nghiệp dư đó nhập hội với tụi mình?”
Mấy tên khác trong nhóm cũng thắc mắc như vậy, vừa nghe có người hỏi, tất cả đồng loạt quay nhìn về phía lão đại.
Gã cầm đầu châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, ánh mắt u ám nhìn về phía nhóm Lý Kiến Tài đang cặm cụi nấu nướng, rồi thấp giọng đáp:
“Vì an toàn của tụi mình. Dù gì cũng phải có vài con dê thế mạng, đến lúc chạy mới dễ.”
Mấy tên kia nghe xong liền phá lên cười.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn đã nấu xong. Hơn chục người chia làm hai bàn cùng ăn, Lý Đại Lực thậm chí còn mua cả rượu.
Đám bắt cóc bên kia cũng không khách sáo, lấy luôn. Tuy nhiên, ai cũng biết bọn họ là dân liều mạng, uống một chút thì không sao, nhưng uống nhiều thì tuyệt đối không được.
Nhân cơ hội này, Lý Kiến Tài tiến đến nới lỏng dây trói cho Tạ Lăng Duệ. Gã cầm đầu đang ngồi trên ghế nhìn qua một cái nhưng không nói gì, rõ ràng là ngầm cho phép.
Thấy đối phương không phản ứng, Lý Kiến Tài thở phào nhẹ nhõm, đưa bát cơm cho Tạ Lăng Duệ rồi cúi đầu nói nhỏ: “Ăn xong thì nói là muốn đi vệ sinh, hiểu không?”
Tay Tạ Lăng Duệ khựng lại giữa không trung. Cậu tất nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy.
Với khả năng đọc tâm của mình, cậu nghe thấy rất rõ—trong lòng Lý Kiến Tài đang tính kế lợi dụng cớ “đi vệ sinh” để đưa cậu bỏ trốn.
Hơn nữa, đối phương đã sắp xếp sẵn cả kế hoạch chạy trốn và đường rút lui cho từng người.
Lý Kiến Tài rất thông thuộc địa hình nơi này, chỉ cần thoát khỏi tầm mắt nhóm bắt cóc chuyên nghiệp kia, họ sẽ dễ dàng chạy xa nhờ lợi thế địa hình.
Sau đó, họ dự định sẽ âm thầm báo cảnh sát, rồi tìm chỗ ẩn náu. Đợi đến khi có tin xác nhận nhóm người kia bị bắt, họ mới ra ngoài.
Tạ Lăng Duệ cảm thấy nếu chỉ nhóm bốn người của Lý Kiến Tài bỏ trốn thì còn có cơ hội. Nhưng thêm cả cậu vào, khả năng bị phát hiện sẽ tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng… cậu vẫn muốn thoát ra ngoài. Nhóm bắt cóc đội mũ trùm đen kia khác hoàn toàn bốn tên nghiệp dư còn lại—nhìn qua đã biết cực kỳ chuyên nghiệp.
Thậm chí Tạ Lăng Duệ còn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người bọn họ—rõ ràng không phải dạng dễ chọc vào.
Nghĩ vậy, cậu khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Ngồi ngay cạnh cậu, Lục Tùy Phong cũng nghe được lời của Lý Kiến Tài.
Dù bị bịt mắt, dán miệng, cậu ta vẫn cố nghiêng đầu về phía Tạ Lăng Duệ.
Tạ Lăng Duệ nghe thấy rõ ràng trong lòng Lục Tùy Phong đang thầm hy vọng—muốn cậu đưa cả họ theo.
Nhưng Tạ Lăng Duệ lại khẽ cụp mắt xuống.
You cannot copy content of this page
Bình luận