Chương 1:
23/04/2025
Chương 2:
23/04/2025
Chương 3:
23/04/2025
Chương 4:
23/04/2025
Chương 5:
23/04/2025
Chương 6:
23/04/2025
Chương 7:
23/04/2025
Chương 8:
23/04/2025
Chương 9:
25/04/2025
Chương 10:
25/04/2025
Chương 11:
25/04/2025
Chương 12:
25/04/2025
Chương 13:
25/04/2025
Chương 14:
25/04/2025
Chương 15:
25/04/2025
Chương 16:
25/04/2025
Mặt ả trắng bệch, thân run rẩy muốn ngã.
Ta thậm chí tưởng tượng ra cảnh lúc ấy, nếu không nhờ Thái Tử và phụ thân ta bảo vệ, giờ ả đã vào ngục Đại Lý Tự, chứ chẳng phải quỳ đây chịu mẫu thân ta điên cuồng đánh mắng.
Đó chính là lẽ phải ta dạy ả.
Ta có thể dùng ngàn cách, mượn ả để đạt ý ta.
Vì ả không như kiếp trước, sau khi mẫu thân ta đại náo cung điện bị Hoàng Đế sai người gi*ết ch*ết, rồi đổ cái ch*ết của ả lên mẫu thân ta vì quá thương con.
Vậy kiếp này ta cũng có thể dùng ả, đoạt hết sản nghiệp trong tay phụ thân ta.
Nếu không điều tra ra phụ thân ta và Thái Tử lén lút qua lại thân thiết, có lẽ ta cũng chẳng đoán được kiếp trước ta và mẫu thân ch*ết thảm, hóa ra là phụ thân ta với Hoàng Đế cùng bày mưu.
Dùng cái ch*ết của Lục Dao, kích Vũ Văn Nghiệp cưới ta, thực chất là để nuốt dần quyền lực trong tay mẫu thân ta.
Đợi khi quyền lực của mẫu thân ta rơi hết vào tay Hoàng Đế và Vũ Văn Nghiệp, chúng ta hết giá trị, họ bèn gi*ết ch*ết.
Tiên hoàng từng nói, nếu mẫu thân ta là nam nhi, thiên hạ này ắt là của bà.
Chỉ vì một lời ấy, dù mẫu thân ta chưa từng có lòng phản nghịch, Hoàng Đế vẫn luôn e ngại bà.
Dưới giường nằm, há để kẻ khác ngủ ngon.
Mà phụ thân ta là con dao trung thành nhất của hoàng đế.
Chỉ vì mẫu thân ta hạ giá gả cho phụ thân, sinh ra chia cắt đôi uyên ương là phụ thân và mẫu thân Lục Dao.
Mẫu thân Lục Dao thì vì khó sinh mà ch*ết, lúc ấy phụ thân ta đang cùng mẫu thân ta xuân du trên hồ, đến gặp mặt lần cuối cũng chẳng được.
Phụ thân hận mẫu thân ta, cho rằng nếu không phải mẫu thân bắt phụ thân đi chơi hồ thì mẫu thân Lục Dao đã chẳng ch*ết.
Cùng giường chung gối, ngày ngày phụ thân chỉ muốn gi*ết mẫu thân.
Phụ thân chẳng yêu mẫu thân, chẳng yêu ta, cũng chẳng yêu Lục Dao.
Phụ thân chỉ yêu nữ tử dịu dàng như hoa sen trắng trong ký ức của mình.
9
Ta ngã xuống nước, thân thể bị thương, gió thu nơi hoàng thành lớn, ngự y khuyên ta xuống Nam thành dưỡng bệnh.
Phụ thân ta vốn chẳng muốn, nhưng ta nhỏ vài giọt lệ, lại có mẫu thân ở bên, phụ thân đành phải thuận theo, song điều kiện là người chăm ta phải do chính tay phụ thân chọn.
Nói là vì tốt cho ta, thực ra ngầm giám sát ta.
Ngày lên đường, phụ thân thượng triều chậm chạp chưa về, Lục Dao bảo ta oan uổng ả nên chẳng chịu ra tiễn.
Mẫu thân nắm tay ta, đôi mắt dần mờ sương:
“Con của ta, những ngày qua khổ cho con rồi. Mẫu thân vô dụng, chẳng bảo vệ được con.”
Ta cẩn thận lau lệ cho mẫu thân, ôm bà vào lòng:
“Mẫu thân là mẫu thân tốt nhất trên đời, Uyển Nhi may mắn có được mẫu thân như vậy.”
“Chuyến này đi, ngắn thì nửa năm, dài thì một hai năm, việc trong phủ phải nhọc lòng mẫu thân.”
“Mẫu thân chỉ cần nhớ lời Uyển Nhi dặn hôm qua, và dù trước mặt phụ thân hay trên triều đình, có thể không nổi giận thì chớ nổi giận, đợi Uyển Nhi trở về.”
Ta đi chuyến này, vì ngày sau, để đối chọi với thiên tử.
Triều này chưa từng có nữ nhân xưng đế, chỉ vì đời cho rằng nữ nhân nên ở trong nội viện, tương phu dưỡng tử (giúp chồng dạy con).
Như chim sẻ trong lồng, chân buộc xích vàng xinh đẹp, vui thì mở cửa lồng cho bay một chốc, chẳng vui thì bỏ đói, đập lồng, cắt lông, bóp cổ.
Cao quý như mẫu thân ta, dù là nữ quan đầu tiên từ khi lập triều, cũng chỉ được tiên đế khen một câu “Nếu ngươi là nam nhi”, rồi vẫn phải như nữ nhân thường, gả cho người khác.
Thậm chí bị Hoàng Đế ngày ngày e ngại, bị người chung gối toan tính.
Vì bà có thể đoạt quyền từ tay họ.
Nhưng thiên hạ này, kẻ có tài thì chiếm, họ ngồi được ngai vàng, sao chúng ta lại không ngồi được!
You cannot copy content of this page
Bình luận