Muội muội là dã chủng của phụ thân ta.
Nàng ta không có lấy một thứ gì, thế nhưng Thái Tử lại nhất mực si mê ả.
Thậm chí chẳng tiếc việc từ hôn với ta, ép buộc mẫu thân ta phải nhận ả làm tiểu nữ nhi của Vương Phủ.
Mẫu thân ta không chịu nổi nhục nhã, dập đầu nơi bậc thềm trước Loan điện đến máu chảy loang lổ.
Đêm ấy, muội muội ta nhảy sông mà vong.
Về sau, Thái Tử đăng cơ làm đế, hắn m*óc tim ta mà gi*ết, thi*êu mẫu thân ta đến bỏ mạng.
Khi ta mở mắt lần nữa, chính là lúc Thái Tử đang quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, cầu xin được cưới muội muội ta.
Ta đẩy ả ra phía trước, thành tâm nói:
“Nếu Thái Tử điện hạ thật lòng với nàng, chi bằng Hoàng Thượng tác thành cho bọn họ.”
Ta thật muốn xem thử, đời này không có ta, rốt cuộc bọn họ có thể song túc song phi hay chăng!
1
Sau khi Vũ Văn Nghiệp đăng cơ một tháng, hắn viện cớ Trưởng Công Chúa tàn hại hoàng tử, câu kết bán nước, đem hơn ngàn nhân khẩu trong Bình Dương Vương phủ tống giam vào Thiên lao.
Ta bị hắn r*óc xương đoạn gân, m*óc bỏ nhãn châu, như một mảnh giẻ rách bị quẳng bên ngoài Bình Dương Vương phủ.
Hắn trói mẫu thân ta vào cột đồng nung đỏ, lại phóng một trận đại hỏa thiêu trụi cả phủ.
Sóng nhiệt bỏng rát theo thân cột truyền đến, thiêu cháy cả lưng mẫu thân ta.
Ta mở đôi mắt rỗng hoác nhìn mẫu thân đối diện, huyết lệ cùng tuôn thành hai hàng.
Vũ Văn Nghiệp túm tóc ta:
“Biết vì sao ta để lại cái lưỡi cho ngươi không? Tất nhiên là để ngươi kêu lớn hơn một chút, để mẫu thân ngươi, kẻ lòng dạ rắn rết kia nghe được! Có khi ngươi kêu cho ta vui, ta sẽ thả bà ta cũng nên.”
Ta từng hỏi hắn, vì sao phải đối đãi với ta như vậy.
Hắn đáp: “Nếu không phải độc phụ như mẫu thân ngươi! Làm sao Dao Nhi lại ch*ết!”
“Bà ta đã gi*ết Dao Nhi của ta, tất nhiên ta cũng phải để bà ta nếm thử nỗi đau mất đi thân nhân chí ái!”
Những năm qua, hắn ẩn nhẫn nuôi dưỡng thế lực, mượn chuyện hôn nhân cùng ta, lần lượt ăn mòn thế lực mẫu thân trong triều, chỉ để báo thù cho Lục Dao.
Thế nhưng cái ch*ết của Lục Dao, có liên can gì đến chúng ta!
Là phụ hoàng hắn, tiên hoàng chính miệng lệnh cho ám vệ xử lý, dựng lên vở kịch giả ả nhảy sông tự tận.
Nguyên do chỉ vì ả là nữ nhi của thiếp thất, nếu cưới ả, sẽ chẳng thể dùng được thế lực của mẫu thân ta!
Ta từng giải thích với hắn, nhưng hắn vẫn chẳng tin!
Vũ Văn Nghiệp như ác quỷ, một đao đ*âm thẳng vào bụng ta.
Đau đớn ăn mòn lý trí, ta nghiến răng, vị tanh của máu lan tràn trong khoang miệng.
“Hét lên đi! Sao không kêu!”
Ta sẽ không hét đâu, nếu ta hét, mẫu thân sẽ đau lòng.
Hắn lại đẩy sâu thêm, vặn chuôi đao xoáy một vòng bên trong.
Dẫu vạt áo ta đã dơ bẩn không chịu nổi, vẫn bị nhuộm thêm một tầng huyết sắc tươi rói.
Mắt mẫu thân ta gần như nứt toạc:
“Là lỗi của ta! Có gì ngươi cứ nhằm vào ta! Xin hãy tha cho Uyển Nhi!”
“Tha cho ả à? Ngươi đã từng tha cho Dao Nhi chưa?”
Hắn hằn học nhìn mẫu thân ta, một đao chém đứt cánh tay ta, rồi một đao nữa chặt phăng hai chân ta.
“Đao này, là vì ngươi dùng quyền thế ép người, hại ch*ết Dao Nhi!
“Đao này, là để tế linh hồn Dao Nhi nơi cửu thiên!
“Đao này…”
Sau cùng, đao của Vũ Văn Nghiệp đ*âm thẳng vào ngực ta, hắn nhấc cao, ném trái tim ta đến trước mặt mẫu thân.
Trong biển lửa ngập trời, mẫu thân ta gào khóc đến tê tâm liệt phế, trông như đã hóa cuồng.
Ý thức ta dần tan rã.
Mẫu thân, đừng khóc.
Nếu có kiếp sau…
2
Nếu có kiếp sau…
Khi ta mở mắt lần nữa, lại thấy bản thân đứng giữa Vị Ương điện.
Vũ Văn Nghiệp đang quỳ trước mặt Hoàng Đế và Hoàng Hậu, từng lời từng chữ vang dội, chỉ để cầu cưới dã chủng Lục Dao của phụ thân ta làm phi.
Tất thảy tai họa đều khởi nguồn từ hắn.
You cannot copy content of this page
Bình luận