Chương 1:
12/06/2025
Chương 2:
12/06/2025
Chương 3:
12/06/2025
Chương 4:
17/06/2025
Chương 5:
17/06/2025
Chương 6:
17/06/2025
Chương 7:
17/06/2025
Chương 9:
17/06/2025
Chương 8:
17/06/2025
Chương 10:
19/06/2025
Chương 11:
19/06/2025
Chương 12:
19/06/2025
Chương 13:
19/06/2025
Chương 14:
19/06/2025
Chương 15:
19/06/2025
Chương 16:
22/06/2025
Chương 17:
22/06/2025
Đêm đã khuya.
Ta bắt đầu sợ hãi, bèn vươn tay nắm lấy tay mẫu thân.
Tay người lạnh lẽo, nhưng nụ cười lại vẫn dịu dàng vô cùng.
Mẫu thân nhẹ nhàng hôn lên trán ta, nói: “A Ngưng, con hãy nhớ kỹ, thiên hạ phần lớn đều cách xa chân tướng, cho nên lời họ nói, cũng chẳng đáng để lắng nghe.”
“Chúng ta chỉ cần chăm lo làm ăn của mình là đủ.”
……
Kỳ thực, sau khi Liễu Mộc Dao náo loạn một trận, tiệm của ta và mẫu thân cũng gần như không còn sinh ý.
Thế nhưng mẫu thân vẫn mỗi ngày lau dọn bàn ghế thật sạch, chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ.
Mãi đến một đêm tĩnh lặng đến lạ thường, cuối con ngõ bỗng xuất hiện một bóng ngựa.
Là Tiêu An.
Y đi một mình, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “két” khẽ khàng.
“Đã dọn hàng chưa?” Y hỏi.
Mẫu thân từ hậu viện bước ra.
Tiêu An nhìn người, người cũng nhìn lại y.
Ánh trăng lọt qua khung cửa, đổ xuống mặt đất, hai người đối diện nhau, tựa như thoáng qua, lại như ngàn thu.
Chớp mắt sau, mẫu thân nghiêng người tránh sang một bên, nhẹ giọng: “Khách quan, mời vào.”
8.
Liễu Mộc Dao e là vĩnh viễn cũng không biết.
Trước khi ả dẫn người đến đá đổ sạp hàng ngoài cổng phủ Nhiếp chính vương, Tiêu An đã từng là khách quen của mẫu thân ta.
Sau mỗi buổi luyện binh ở Đại Liễu Doanh, mồ hôi ướt đẫm, mệt nhọc cả người, y lặng lẽ trở về trong đêm tối.
Mẫu thân ta khi ấy đã nấu sẵn một nồi canh dê nóng hổi, hương thơm lan tỏa.
Một bát canh đơn sơ trong đêm khuya lại trở thành niềm an ủi duy nhất.
Tiêu An lần nào cũng ăn một bát rồi mới quay về nghỉ ngơi.
Y vận thường y, tự xưng là một vệ binh canh gác trong vương phủ, ta và mẫu thân cũng giả vờ như chẳng biết y là ai.
Đó là những ngày thật đẹp.
Khi đấy, Tiêu An không phải là vị Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, mà chỉ là một người lính bụng đói, đến ngồi nơi quầy hàng của hai tỷ muội áo vải, ăn chút gì đó, tán đôi câu chuyện vặt.
Thuở ấy, mẫu thân ta vẫn chưa bị Liễu Mộc Dao xé rơi màn che, Tiêu An chưa thể thấy được dung mạo người, nhưng y có thể ngửi thấy hương thơm dịu ngọt thoảng bên người.
Tựa như hương hoa giữa tiết xuân.
Tính tình mẫu thân ta cũng như hoa, ôn nhu rực rỡ.
Người sẽ chừa lại ngọn đèn cho Tiêu An mỗi khi y về muộn, sẽ ân cần hỏi han vết nứt lạnh buốt nơi tay y sau khi dầm tuyết luyện binh.
Thậm chí, người còn khẽ cười đùa mà thử dò hỏi: “Tiểu quân gia đã có người trong lòng chưa vậy?”
Tiêu An bật cười không đáp, chỉ là vành tai thoáng ửng hồng.
Nay, những tháng ngày đẹp đẽ ấy đã chẳng còn nữa.
Ta dè dặt bưng đồ ăn lên, vẫn là mấy món Tiêu An từng yêu thích nhất.
Nhưng bầu không khí nay đã đổi khác.
Mẫu thân ta không còn nói cười, chẳng còn bông đùa.
Người cúi đầu đứng nơi góc xa, tựa hồ chẳng dám đối mặt cùng y.
Ánh trăng rọi xuống, lờ mờ soi lên khuôn mặt người — nơi vẫn còn hằn vết thương do Liễu Mộc Dao để lại.
Tiêu An rõ ràng là đang đau lòng, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ.
Y mấy lần buông đũa, muốn mở lời nói gì đó.
Thế nhưng rồi, lại chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, y mới gắng gượng tìm ra một đầu đề, khẽ cất tiếng: “Rượu hoa hạnh… đâu rồi?”
Rượu hoa hạnh kia, là mẫu thân ta đặc biệt vì Tiêu An mà ủ.
Chỉ bởi y từng thuận miệng nói một câu, rất ưa hương thơm của hoa hạnh.
Mỗi lần đem rượu ấy dâng cho Tiêu An, ta đều bĩu môi mà phụng phịu: “Đại ca, tỷ tỷ nhà ta ngốc lắm, rượu này người khác ra giá bao nhiêu nàng cũng chẳng chịu bán, bỏ lỡ biết bao nhiêu là bạc trắng.”
Tiêu An ngẩng đầu nhìn mẫu thân ta, người bèn thẹn thùng xoay người đi.
Lúc này, y lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, nhưng lần này, mẫu thân không còn xoay lưng nữa.
Người chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt dõi theo ngoài song cửa.
Tiêu An liền thuận theo ánh nhìn ấy mà ngó ra ngoài.
Bên ngoài, mưa lớn vừa dứt, thân cây trơ trụi.
Hoa hạnh, đã rụng cả rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận