Quán Ăn Năm Xưa

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Phải, cả thiên hạ này chẳng ai dám ganh bằng ta.” — Ả bật cười thê lương.

 

“Nhưng ngoài ta ra, ai đã từng từng bước từng bước cõng một kẻ trọng thương như chàng ra khỏi tuyết sơn?”

“Ai dám cắt máu hòa dược vì chàng mà chữa thương? Ai nguyện chết thay chàng chỉ để bảo toàn tính mạng chàng?”

 

“Xem ra… nếu ta chết ở Tái Bắc thì hơn, chí ít chàng còn nhớ đến ta suốt đời. Còn hơn sống mà phải chịu uất hận vì một ả tiện nhân như thế này!”

 

Liễu Mộc Dao hung hăng trừng mắt nhìn mẫu thân ta, rồi tháo chiếc khóa đồng tâm đeo trên cổ, đập mạnh xuống đất, xoay người bỏ chạy.

 

Một đám nha hoàn, ma ma lập tức quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn không dám thở mạnh.

 

Trong đó có một người gan lớn nhất, nhặt lấy chiếc khóa đồng tâm, giơ cao hơn đầu, khẩn cầu: “Vương gia, Mộc Dao cô nương tuy lớn lên ở Tái Bắc, không rành quy củ lễ nghi như phụ nữ Kinh thành, nhưng tấm lòng với ngài quả là chân thành tha thiết.”

 

“Lòng nữ nhi nếu đã vỡ vụn, e là sau này khó mà hàn gắn…”

 

Một kẻ khác cũng vội phụ họa: “Đúng đó vương gia! Người mau đuổi theo Mộc Dao cô nương đi, nàng xa lạ nơi đất Kinh, lỡ có chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?”

 

Tiêu An cúi mình, nhặt lấy chiếc khóa đồng tâm.

 

Y quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống người mẫu thân ta.

 

Mẫu thân ta đang quỳ trên mặt đất, cúi gằm đầu, từ góc độ của Tiêu An nhìn tới, chỉ thấy được một khoảng cổ trắng nõn.

 

Người hiển nhiên biết hắn đang nhìn mình, nhưng lại không hề ngẩng đầu.

 

Tiêu An khép nhẹ mắt.

 

Cuối cùng, y vẫn nắm lấy chiếc khóa đồng tâm trong tay, xoay người đuổi theo Liễu Mộc Dao.

 

7.

 

Sau ngày hôm ấy, suốt nhiều ngày ta không còn thấy bóng dáng Tiêu An đâu nữa.

Chỉ có những tiếng bàn tán ngoài cửa tiệm, từng câu, từng lời, cứ như gió thổi mà rót vào tai.

 

Tiêu An đã dỗ dành Liễu Mộc Dao trở về, hai người lại giảng hòa rồi.

Trong ngày sinh thần của ả, Tiêu An mua trọn cả một tiệm ngọc phỉ thúy làm lễ vật.

Trong đêm hội đăng hoa, Tiêu An cho thả ngàn chiếc hoa đăng, chỉ để khiến mỹ nhân nở một nụ cười.

 

……

 

Người ta cảm thán rằng Tiêu An thật quá sủng ái Liễu Mộc Dao.

 

Cũng có kẻ mỉa mai mẫu thân ta: “Ả ta đúng là si tâm vọng tưởng, mang bộ mặt quyến rũ như hồ ly mà lượn lờ trước mặt Nhiếp chính vương, chẳng phải dụ dỗ thì là gì?”

 

“Đợi đến khi Mộc Dao cô nương rảnh tay, thể nào cũng sẽ trừng trị ả ta thê thảm.”

 

“Chậc chậc, nghe bảo thủ đoạn của Mộc Dao cô nương rất tàn độc, con hồ ly ấy không biết còn sống được mấy ngày…”

 

Cũng chẳng trách họ nói vậy.

 

Người cuối cùng từng “câu dẫn” Nhiếp chính vương Tiêu An, là một nha hoàn phụ trách mài mực trong thư phòng.

Nàng ta chẳng qua cài vài đoá hoa bên tóc, mỉm cười hơi nhiều với vương gia một chút.

Vậy mà sáng hôm sau, người ta phát hiện x/á/c nàng ta dưới đáy giếng, khuôn mặt đầy những vết cào rách.

 

Những nữ tử xen vào giữa Tiêu An và Liễu Mộc Dao, trước nay chưa từng có kết cục tốt đẹp.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page