Chương 1:
12/06/2025
Chương 2:
12/06/2025
Chương 3:
12/06/2025
Chương 4:
17/06/2025
Chương 5:
17/06/2025
Chương 6:
17/06/2025
Chương 7:
17/06/2025
Chương 9:
17/06/2025
Chương 8:
17/06/2025
Chương 10:
19/06/2025
Chương 11:
19/06/2025
Chương 12:
19/06/2025
Chương 13:
19/06/2025
Chương 14:
19/06/2025
Chương 15:
19/06/2025
Chương 16:
22/06/2025
Chương 17:
22/06/2025
21.
Mẫu thân ta khẽ cười, nói: “Thiếp đã từng nói với vương gia rồi đó thôi, hương vị nồng đượm trong canh, là từ huyết của thiếp mà ra.”
Người giơ cổ tay lên — làn da trắng mịn như ngọc, tuyệt không lưu lại một vết thương nào.
“Trừ thần thiếp ra, vương gia còn có ai là thiếp thất nữa đâu?”
Mắt Tiêu An trợn lớn, muốn bật dậy khỏi giường, song chỉ mới ngồi lên nửa chừng đã ngã trở lại.
“Ngươi giết nàng rồi?” Y thở dốc: “Ngươi và Thôi thị cấu kết giết nàng?”
Phải nói, Tiêu An quả là người thông minh, dù bệnh tình trầm trọng đến vậy vẫn có thể lập tức đoán ra sự tình.
Y đập mạnh lên giường, hét lớn: “Vì sao? Mộc Dao không đáng tội chết! Nàng ấy…”
Y không còn nhớ rõ nữa.
Y chỉ nhớ rằng: Liễu Mộc Dao từng làm phỏng chân Lan Phúc, từng mua chuộc Lưu bà tử để vu hãm người.
Rồi còn chuyện ả khiến Thôi thị sảy thai, mất đi đứa bé.
Những chuyện ấy, trong mắt y, chỉ là tranh đấu chốn hậu viện, cùng lắm là chút đố kỵ nữ nhân, tuyệt không đủ để kết tội đến mức trí mạng.
Còn những người khác…
Những kẻ bởi Liễu Mộc Dao mà vong mạng, trong thế giới của Tiêu An chẳng qua chỉ là sâu kiến — y chưa từng nhớ tới.
Mẫu thân ta đưa tay xoa trán, mệt mỏi nói: “A Ngưng, ta mỏi rồi. Con thay ta, nói với vương gia đi.”
“Vâng, mẫu thân.”
Ánh mắt Tiêu An chợt trợn tròn.
Y nhìn ta như thể trông thấy quỷ giữa ban ngày: “Ngươi… gọi ả là gì?”
22.
Ta kể cho Tiêu An nghe một câu chuyện.
Ta nói: “Ngươi thích sắc đẹp của mẫu thân ta, nhưng cũng có kẻ không như vậy.”
Phụ thân ta, chính là kẻ như thế.
Bởi năm đó khi gặp mẫu thân ta, người căn bản chẳng hề xinh đẹp.
Trong đám dân chạy loạn, mẫu thân ta gầy đến nỗi chẳng khác nào cọng giá đỗ, tóc tai rối bời, chỉ lộ ra đôi mắt sáng như sao.
Khi bị cướp mất chiếc bánh bao, người liền nhào tới đoạt lại, nhưng sức yếu không tranh được, thế là cắn kẻ kia một phát — máu chảy đầy miệng, vẫn cắn không buông.
Phụ thân ta đã xông lên, đánh kẻ kia một trận, rồi bẻ nửa chiếc bánh của mình đưa cho người.
Mẫu thân ta ngấu nghiến ăn sạch, sau đó ngẩng đầu nói: “Đói.”
Phụ thân ta không còn cách nào, đành đưa nốt nửa còn lại cho người.
Mẫu thân ta lại ăn xong, lần này có vẻ hơi áy náy, cúi đầu lẩm bẩm: “Vẫn đói.”
Phụ thân ta không nói gì.
Mẫu thân ta cứ ngỡ rằng, thiếu niên mới lớn kia hẳn đã thấy phiền, sẽ bỏ mặc mình.
Thế nhưng ngay khi người rụt rè lần bước về phía chân tường để ngồi xuống, phụ thân ta đã chạy quay lại.
“Tất cả đây này.” — Phụ thân ta đưa túi lương khô cho người, lại nói: “Ngươi đợi ta nhé, sau này, những thứ ngon nhất thiên hạ… ta sẽ đem hết cho ngươi ăn.”
Và phụ thân đã thực hiện lời hứa ấy.
Suốt mười mấy năm sau, người học khắp trăm món ngũ vị nhân gian, từng món từng món một… đều tự tay nấu cho mẫu thân ta ăn.
Họ có một nữ nhi, có một tiệm ăn nho nhỏ của riêng mình, lẽ ra tương lai đã có thể sống những tháng ngày hạnh phúc.
Cho đến khi vị Nhiếp chính vương tận kinh thành nghe được tiếng tăm tay nghề, ép người đến nướng dê cho mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận