Phu Quân Trà Xanh Của Ta

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi đang tìm công việc phù hợp cho mình sao?

 

“Không bằng đi qua đó mà thử xem…”

 

23

 

Một trận náo loạn kết thúc, tiễn biệt Tư Mệnh và tiên quan Lưu Ngộ.

 

Ta nghe theo lời Tư Mệnh, tìm kiếm theo hướng y chỉ.

 

Dù y vừa mới gõ đầu ta.

 

Nhưng ta vẫn cho rằng Tư Mệnh là một người tốt.

 

Dù sao thì, chính ta đã làm rơi giày của tiên quan Lưu Ngộ.

 

[Chăm sóc yêu thú dị tộc]

 

[Thưởng: Thăng một phẩm cấp]

 

Nhìn thấy thông báo ở góc tường.

 

Mắt ta “tưng” một cái sáng lên.

 

Thăng một phẩm cấp!

 

Tương đương với việc ta chỉ cần nhận một nhiệm vụ, liền có thể thăng cấp thành tiên quan cửu phẩm.

 

Chăm sóc yêu thú dị tộc, nghe cũng không phải là khó khăn gì.

 

Như vậy, ta cũng không cần một năm thời gian.

 

Nhìn quanh bốn phía, ta vui mừng tháo tấm thông báo xuống.

 

Ta hân hoan theo đúng những gì thông báo đã viết.

 

Tìm được nơi ta phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng yêu thú dị tộc.

 

Đó là một khu rừng rậm.

 

Hẳn là gọi là rừng rậm đi?

 

Sư tôn đã từng kể với ta, nơi mà nhiều cây cối tụ họp lại, người đời gọi là rừng rậm.

 

Rừng rậm thường có muỗi, côn trùng, rắn, kiến, những người yếu đuối sẽ bị chúng cắn đốt, nghiêm trọng có thể mất mạng.

 

“Vậy mà lại còn phải đi, sao không tránh đi?”

 

“Chắc là vì có bảo tàng chăng?”

 

Sư tôn giải thích như vậy.

 

Lúc ấy ta nghĩ, bảo tàng có thể tốt đến đâu chứ?

 

Cũng chỉ là vàng bạc châu báu, những thứ mà ta dễ dàng nhìn thấu.

 

Nhìn vào con rắn khổng lồ màu hồng nhạt đang quấn mình trên cây cao mà ngủ.

 

Bây giờ ta đã hiểu ý nghĩa của bảo tàng trong lời sư tôn.

 

Làn da bóng loáng, vảy hoàn hảo được xếp thành hàng, khảm lên thân thể.

 

Điều làm người ta không thể cưỡng lại chính là chiếc đuôi!

 

Tại sao đuôi của con rắn này lại cuộn lại thành hình trái tim vậy?!

 

Ta chính là một viên ngọc thạch.

 

Vì vậy không thể chống lại những vật thể mượt mà, sáng bóng như vậy.

 

Ta lập tức lao tới, nhưng không để ý đến bụi cây bên chân mọc đầy gai.

 

Kết quả là bị xước chân.

 

25

 

Giọt máu chảy dọc theo chân ta.

 

Mọi động tác này đã đánh thức con rắn khổng lồ trên cây.

 

Nó dùng cặp đồng tử dọc nhìn chằm chằm vào ta, chiếc đuôi cũng dựng đứng lên.

 

Ta không để ý đến vết thương trên chân, ngược lại, đưa tay ra với nó.

 

“Đến đây ôm ta, ngươi đẹp quá.”

 

Con rắn mất mấy giây mới phản ứng, rồi “vù vù” thu thân lại, núp sau thân cây, chỉ để lại chiếc đuôi chỉ thẳng về phía ta.

 

“Thật là ngại quá.”

 

Thấy con rắn có chút kháng cự, ta ngồi xuống xử lý vết thương.

 

Nhưng không bao lâu sau, chiếc đuôi màu hồng lớn đã thò ra, còn cuốn theo vài chiếc lá.

 

“Thoa cái này… vào sẽ tốt hơn…”

 

Con rắn lên tiếng.

 

Đó là một con rắn đực.

 

26

 

Thật ra con rắn khổng lồ rất ngoan, lại còn có chút tính trẻ con.

 

Ta gọi nó là Đại Xà.

 

Nó sẽ vẫy đuôi, sửa lại cho ta: 

 

“Ta là Giao, cao cấp hơn xà.”

 

“Vậy sau này ngươi sẽ hóa thành rồng à?”

 

Ta đã từng đọc sách, nói rằng nếu Giao sống được nghìn năm thì sẽ có cơ hội hóa rồng.

 

Cự Giao im lặng, vẫy đuôi rồi bỏ đi.

 

Một lát sau, nó lại vẫy đuôi quay lại.

 

“Ngươi là… đến làm gì?”

 

“Ta đến để chăm sóc ngươi.”

 

Trở về sau, ta đã lật qua rất nhiều cổ thư, hiểu được tập tính của Giao.

 

Chẳng hạn như thích bóng râm, ghét nóng.

 

Vậy là ta lén lấy tấm chăn tơ lạnh mà sư tôn đã kê, đặt dưới thân Cự Giao.

 

Chẳng hạn như thích quả anh đào.

 

Ta liền dậy sớm đi ra ngoài vườn quả ở Yến Tiên Cung, hái những quả anh đào tươi ngon nhất.

 

27

 

Cự Giao ngày càng quen thuộc với ta.

 

Nó sẽ ngậm hoa tươi trong rừng sâu, dùng chiếc đuôi linh hoạt để kết thành vòng hoa cho ta.

 

Dĩ nhiên, vòng hoa chẳng đẹp mấy.

 

Ta thường tựa vào thân Cự Giao mà cười nhạo nó.

 

“Ngươi làm cái gì vậy? Vòng hoa mà chẳng có hoa, hahahaha!”

 

“Đây là lần đầu tiên ta kết! Không làm tốt thì cũng bình thường thôi!”

 

“Ừ, rất bình thường~”

 

Cự Giao còn nói với ta, nó có tên gọi, là Hí Cảnh.

 

Ta không khỏi thở dài, một vật to lớn thô kệch như vậy mà lại có một cái tên tinh tế như thế.

 

“Vậy ngươi tên gì?”

 

“Ta tên Tiểu Ngọc, là đệ tử của Hoài Tín Thượng Thần.”

 

Ta chơi đùa với đuôi của Hí Cảnh, nó lại hỏi ta: 

 

“Ngươi không có họ sao?”

 

“Không có, ta vẫn là tiểu yêu… Sư tôn nói khi ta thăng cấp thành tiên thì sẽ ban họ cho ta.

 

“Ngài sẽ ban cho ta một cái họ tiên!”

 

Hí Cảnh rút đuôi lại, do dự một chút.

 

“Vậy ngươi thấy chữ “Lung” này có hay không?”

 

Ta giả vờ không nghe rõ, trêu chọc nó: 

 

“‘Long à? Họ này không phải tầm thường đâu! Cự Giao còn có thể ban cho ta cái họ này sao?”

 

“Ta có thể…”

 

Hí Cảnh bị ta trêu chọc tức giận, bộ vảy màu hồng vốn đã đỏ, giờ lại đỏ thêm mấy phần.

 

“Thôi được rồi, ngươi là tiên thú, đã là tiên phẩm, nên mới có tên.”

 

“Nhưng ngươi vẫn không thể cho một viên đá nhỏ như ta tên được… Chỉ có Thượng Thần mới có thể.”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page