Phu Quân Trà Xanh Của Ta

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Dù vậy, ta cũng không rõ hôm đó là nước suối nóng hay là nước mắt của Hi Cảnh đã làm ta thấm đẫm.

 

Sư tôn dẫn chúng ta đến trước một tấm gương.

 

Người nói với ta rằng tấm gương này gọi là “Gương Tiền Trần”.

 

Chỉ cần chúng ta bước vào, sẽ thấy được quá khứ.

 

Ta nắm tay Hi Cảnh cùng bước vào.

 

Trong đó, ta đã nhìn thấy tiền trần quá khứ.

 

Cùng với nhân duyên của ta và Hi Cảnh.

 

19

 

Chân thân của ta vốn là một khối bảo ngọc thượng cổ.

 

Sư tôn của ta, Hoài Tín, là một thượng thần trên thiên giới, chuyên tìm kiếm linh vật thượng cổ.

 

Người đã tìm thấy ta ở biên giới của Ma tộc.

 

Cũng không hẳn là tìm thấy ta.

 

Mà là có người dâng tặng ta cho người.

 

Kẻ đó là một Ma tộc, thuần túy vì thấy sư tôn của ta dung mạo xuất chúng.

 

Hắn muốn dùng ta để theo đuổi sư tôn.

 

Khi ấy, Thần tộc và Ma tộc vẫn chưa khai chiến.

 

Mọi thứ vẫn còn rất hòa hợp.

 

Sư tôn thấy ta quả thật là một bảo vật.

 

Nhưng điều chính yếu là người có vẻ rất thích vị Ma tộc kia.

 

Sau một đêm phong lưu, khối ngọc này trở thành tín vật định tình của họ.

 

Thế nhưng, sau đó sư tôn không bao giờ gặp lại vị Ma tộc kia nữa.

 

20

 

Từ đó, sư tôn bắt đầu căm ghét những kẻ bạc tình.

 

Người ngày ngày nâng ta trên tay, lẩm bẩm không ngớt.

 

Lâu dần, dưới sự “cảm hóa” của sư tôn.

 

Ta hóa hình thành người.

 

Nhưng ta chẳng thể gọi là tiên, lại càng không phải thần, miễn cưỡng cũng chỉ là một tiểu yêu được hóa thành từ đá.

 

Ta thường xuyên vì linh khí bất ổn mà trở lại nguyên hình.

 

Lần thứ ba mươi lăm, khi đang ăn cơm ngon lành, ta đột nhiên biến thành một khối ngọc thạch.

 

Sư tôn bất lực chọc chọc vào ta và nói: 

 

“Hay là ngươi đi thi một chức tiểu tiên quan cửu phẩm đi!

 

“Điểm hóa thành tiên, ngươi sẽ có thể giữ mãi hình dạng con người.”

 

Sư tôn gắp một miếng gà quay, vừa nhai vừa nói không rõ lời: 

 

“Dựa vào mặt mũi của ta, ngươi còn có thể chen ngang (đi cửa sau) một chút, chắc chưa đầy một năm là có được chức cửu phẩm.

 

“Rồi ráng chịu khổ thêm vài nghìn năm nữa, là có thể tiếp nhận vị trí của ta.”

 

“Ta cũng coi như có người kế tục, đúng không Tiểu Ngọc?”

 

21

 

Sư tôn đặt cho ta một cái tên.

 

Gọi là Tiểu Ngọc.

 

Bởi vì ta là một khối ngọc thạch.

 

Sư tôn là người rất lười biếng.

 

Người nói đợi khi nào ta thành tiểu tiên, sẽ ban cho ta một họ của Tiên tộc.

 

Mà việc thi tiên quan trên thiên giới thì lại vô cùng phức tạp và mang tính hình thức.

 

Phải dựa vào thành tích để thăng cấp.

 

Nghĩa là ngươi phải cống hiến điều gì đó cho thiên giới.

 

Cống hiến càng nhiều, thăng cấp càng nhanh.

 

Nhờ có sự “chen ngang” của sư tôn, ta được miễn qua vòng sơ khảo.

 

Vòng sơ khảo chính là để loại bỏ những tiểu yêu có phúc duyên không đủ, dung mạo tầm thường, linh lực yếu kém.

 

Nhưng ta vẫn nhìn vào tấm bảng thông báo lớn trước mặt, cùng những vòng người xung quanh mà lo lắng.

 

Vô số tờ nhiệm vụ được dán trên bảng thông báo, chờ đợi các cấp tiên quan khác nhau đến hoàn thành.

 

Ta là cấp thấp nhất.

 

Những tờ nhiệm vụ cấp thấp thường được dán ở dưới cùng.

 

Ta phải cúi thấp người, nheo mắt lại để nhìn.

 

Vì toàn bộ sự chú ý đều dồn vào tấm bảng thông báo, ta hoàn toàn không chú ý đến những người đứng bên cạnh.

 

Một lúc bất cẩn, ta đã giẫm lên giày của người đi trước.

 

Người đó ngã xuống đất.

 

“Á… xin lỗi.”

 

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp!”

 

Cả bầu trời đỏ rực với những sợi chỉ đỏ bay lượn trong không trung.

 

22

 

Ta đã làm sai việc.

 

Dường như đối phương là một tiên quan có cấp bậc.

 

Y hít một hơi thật sâu, miệng hét lên:

 

“Ngươi thật là to gan! Có biết những sợi dây đỏ này là của ai không! Thiếu mất một sợi thì làm sao?”

 

“Ngươi là kẻ nào ở đâu? Ta phải bắt ngươi đi gặp Tư Mệnh!!!”

 

Tiên khí quấn quýt, một nam tử y phục trắng bay xuống từ trên cao, mọi người xung quanh đều quỳ xuống chào lạy y.

 

“Tham kiến Tư Mệnh thần quan.”

 

Ta cũng theo lễ mà quỳ xuống: 

 

“Tư Mệnh thần quan.”

 

Tính tình Tư Mệnh hiền hòa.

 

Chỉ trong mấy cái động tay động chân, y đã dùng tiên thuật chỉnh lại những sợi dây đỏ đó.

 

Sau đó, y mỉm cười đưa cho tiên quan bị ta dẫm nát giày.

 

“Chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ.”

 

“Thần quan thiếu mất một sợi, thiếu mất một sợi dây đỏ!”

 

Tiểu tiên quan quấn hết dây đỏ vào tay, đếm đi đếm lại vài lần, rồi lại hét lên.

 

Ta sợ hãi đến mức không dám động đậy.

 

Tư Mệnh vẫn giữ vẻ mặt cười, y nói với tiên quan kia: 

 

“Không phải thiếu mất một sợi, mà khi ta đưa cho ngươi, đã có một sợi là đơn lẻ rồi.”

 

“Lưu Ngộ, ngươi vẫn cẩu thả như vậy.”

 

Tiên quan tên Lưu Ngộ đỏ mặt, lắp bắp đáp một tiếng, thừa nhận lỗi lầm của mình.

 

“Nhưng thần quan, ta chưa từng thấy dây đỏ nào lại là đơn lẻ cả!”

 

“Chẳng phải ta đã tự mình đến tìm sợi dây đó sao?”

 

“Cái gì?!”

 

Tư Mệnh đột nhiên hóa ra một nhánh liễu, gõ lên đầu ta đang đứng xem náo nhiệt.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page