Bởi vì ngay cả sư tôn cũng sốt ruột như ta.
Người cũng không tìm thấy Hi Cảnh.
Nhìn căn phòng tân hôn vẫn chưa gỡ xuống những trang trí rực rỡ đầy vui mừng.
Ta cảm thấy có chút châm biếm.
“Lừa đảo.”
Ta nằm trên giường, chỉ cảm thấy cả người lẫn trái tim đều lạnh buốt đến cực độ.
Tựa như có hàng trăm mũi kim đâm sâu vào da thịt ta.
Cảm giác đau đớn quen thuộc dần dần lan khắp cơ thể.
Lúc này ta mới nhận ra, hàn bệnh của mình lại tái phát.
Nhưng lần phát bệnh này khác hẳn những lần trước.
Ta thậm chí không thể thở được, như có một mũi gai chắn ngang ở lồng ngực.
Mồ hôi lạnh chảy ướt khắp người.
Ta lăn xuống giường, muốn tìm người khác nhờ giúp đỡ, nhưng không thể đứng dậy, chỉ có thể dùng cánh tay bò tới trước.
Chưa bò được nửa thước.
Ta liền ngất đi.
15
Nước thuốc đắng chát được đút vào miệng ta.
Ta muốn nhổ ra, nhưng lại bị đút vào thêm một muỗng thuốc nữa.
“Các ngươi thật khiến ta sợ ch*ết khiếp…”
“Một người toàn thân đầy máu xông vào tông môn, một người thì suýt ch*ết ở đây.”
Là giọng của sư tôn.
“Ngọc Nhi… Ngọc Nhi đã đỡ hơn chưa?”
Giọng của Hi Cảnh yếu ớt và mệt mỏi.
“Sẽ ổn thôi, máu từ tâm khẩu của ngươi cộng thêm thần thảo từ núi sâu có thể trị bách bệnh, dùng chúng nấu thành thuốc cho Ngọc Nhi uống vào, nàng sẽ không sao nữa.
“Huống chi ngươi còn lấy vảy hộ tâm bọc lấy linh đan của nàng.”
Im lặng một lúc, ta nghe thấy tiếng thở dài của Hi Cảnh:
“Ta không thể mất nàng một lần nữa được.”
“Đời trước nàng đã ch*ết trong vòng tay ta.”
“Ta mãi mãi không thể quên được.
“Đây đã là đời cuối cùng rồi, nếu không thành công… thì thế gian này sẽ không còn Ngọc Nhi nữa.”
Lại thêm một ngụm thuốc lớn bị đổ vào miệng ta.
“Nếu không phải ta đã giao Ngọc Nhi cho Ma tộc…”
Giọng sư tôn đầy hối hận.
“Hoài Tín, chuyện đó đã qua rất lâu rồi, đừng tự trách nữa.”
Hoài Tín là tên của sư tôn.
Ta rất hiếm khi nghe thấy Hi Cảnh nghiêm túc gọi tên người như vậy.
“Nếu khi đó ta sớm bày tỏ tâm ý, ngươi cũng sẽ không tiễn nàng đi.
“Tất cả đều là lỗi của ta, trách ta.”
Ta bị vị đắng của thuốc kích thích đến mức ho lên.
Trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn.
Vảy hộ tâm?
Ma tộc?
Những thứ này là gì vậy…
“Có phải nàng ấy sắp tỉnh lại không? Với bộ dạng xấu xí này của ta, nàng nhất định sẽ không muốn nhìn, dù có thấy cũng sẽ chê bai.”
“Ngươi mau đi ngâm mình trong thuốc đi, nơi này để ta lo.”
16
Vừa mở được mắt, ta nhìn sư tôn.
Cầm lấy bình thuốc trong tay người, ta cúi đầu uống cạn sạch.
Ta lau miệng, phát hiện sư tôn đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Đã nghe hết rồi, đúng không?”
Nhìn thấy vẻ mặt ta như muốn mở miệng hỏi, sư tôn liền chỉ về phía cửa:
“Phu quân nhà con vừa trở về, đang ngâm mình trong suối thuốc.
“Đi thẳng rồi rẽ trái, chính là chỗ đó. Những chuyện này để hắn nói với con thì tốt hơn.”
17
Lúc này đã là đêm khuya, trên con đường nhỏ trong tông môn không một bóng người.
Ta gắng sức, chống đỡ cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, bước đến suối nước nóng, vén tấm rèm mỏng nơi cửa lên.
Sương mù lượn lờ.
Ta nhìn thấy Hi Cảnh đang nửa ngồi trong suối nước nóng.
Chàng khẽ nhắm mắt, trên mặt bên trái có một vết sẹo dài đáng sợ, may mắn là máu đã khô.
Ta nhẹ nhàng bước tới, không ngờ lại làm chàng giật mình.
Một chiếc đuôi rồng lớn màu hồng nhạt thô mập bất ngờ trồi lên từ suối nước nóng.
Vẫn còn mang theo hơi ấm.
Nhưng ta nhận ra trên chiếc đuôi rồng, một vài vảy đã bị bong ra.
Thậm chí còn rơi rụng vài chiếc.
Trong phút chốc, cả hai chúng ta đều im lặng.
Chiếc đuôi rồng vẫn vươn cao giữa không trung, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống theo mép vảy.
Đôi mắt của Hi Cảnh đã biến thành đồng tử dọc, thoạt nhìn có chút giống rắn.
“Phu… phu nhân?”
“Là ta.”
Ngay giây tiếp theo, cả người Hi Cảnh đều chui vào trong suối nước nóng.
Nhưng chiếc đuôi của chàng lại để lộ ra bên ngoài.
“Chàng mau ra đây, nước nóng như vậy, trên mặt chàng còn có vết thương!”
Nghe lời ta nói, Hi Cảnh từ từ nổi lên, dùng tay che lấy bên trái khuôn mặt, không nói một lời.
Ta ngồi xuống bên cạnh suối nước nóng, định trượt xuống, thì chiếc đuôi màu hồng nhạt quấn thành một vòng, đưa lên như muốn ta ngồi trên đó.
“Một tháng không gặp, có phải chàng không muốn gặp ta rồi không? Vì sao lại che mặt?”
“Làm sao có thể! Ta…”
Hi Cảnh hạ tay xuống, cắn chặt đôi môi mỏng, trong mắt lấp lánh nước mắt.
Ta bước lên vài bước, đặt một nụ hôn lên vết sẹo bên trái khuôn mặt chàng.
“Sợ gì chứ?
“Chàng có thể trở về là tốt rồi.”
Từng tầng gợn sóng xao động quanh chúng ta.
18
Sau ngày hôm đó, ta biết được rất nhiều chuyện.
Hi Cảnh quả thật rất giỏi khóc.
Có lúc chàng giả vờ khóc, thường chỉ rơi vài giọt nước mắt.
Nhưng khi chàng khóc thật, có thể làm ướt cả bờ vai của ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận