Nhìn chiếc giường phủ khăn đỏ rực, bên trên rải đầy long nhãn và táo đỏ.
Ta hoảng hốt.
Hi Cảnh lại đột nhiên như say, mặt không đỏ, nhưng bước chân thì loạng choạng đáng ngờ.
Chàng cứ ôm chặt lấy ta, lảo đảo đưa ta lên giường.
Dù ta có ngốc đến đâu cũng nhận ra, lần này chắc chắn là chàng giả vờ!
“Chàng… chàng vốn dĩ không hề say!”
“Phu nhân, ta là say thật mà.”
Hi Cảnh đột nhiên đổi cách xưng hô.
Mặt ta nóng bừng, vội kéo chăn bên cạnh che kín người, trốn vào trong.
Ngay sau đó, Hi Cảnh cũng chui vào cùng.
Chàng vung tay một cái, dập tắt hết nến.
Trong bóng tối, đôi mắt nâu nhạt của chàng ánh lên, bên tai vang lên tiếng loạt xoạt, đó là tiếng chàng cởi áo.
Ta ngượng ngùng dùng tay che mặt, chỉ hé một khe nhỏ qua ngón tay nhìn về phía chàng, nhưng chẳng thấy được gì.
Hi Cảnh nhẹ nhàng gỡ tay ta xuống, rồi đặt lên người chàng.
“Ta đã gọi nàng là phu nhân rồi, thì nàng có thể tùy ý trêu ghẹo ta.”
“Ngọc Nhi, nàng có thể gọi ta một tiếng phu quân không?”
12
Ta ngoan ngoãn gọi chàng một tiếng “Phu quân”.
Cả đêm này trở thành không thể kiểm soát được.
Sau đó, ta bị lạnh mà tỉnh dậy.
Nheo mắt nhìn qua khe rèm cửa, trời chỉ vừa hửng sáng.
Ta đoán lúc này có lẽ là rạng sáng.
Rồi ta mơ màng đưa tay sang bên cạnh, chỉ cảm nhận được một khoảng lạnh lẽo.
Hi Cảnh, người vốn nằm bên ta, ôm lấy ta, đã không còn ở đó.
Ta lập tức bị đánh thức hoàn toàn, hoảng hốt nhìn quanh phòng.
“Hi Cảnh? Hi Cảnh…
“Phu quân!”
“Chuyện gì vậy, phu nhân?”
Hi Cảnh ló đầu từ ngoài cửa vào.
Chàng có chút lúng túng nhìn ta.
Sau đó chàng nhanh chóng bước tới giường, cẩn thận đắp lại góc chăn cho ta.
Trên người chàng còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Ta ngửi thấy có chút quen thuộc, nghĩ rằng chàng vừa mới tắm rửa xong.
Dù sao, Hi Cảnh không giống một tiểu tu sĩ thích ngủ nướng như ta.
Chàng quen dậy sớm để tu luyện, sau khi tu luyện xong đương nhiên sẽ tắm rửa chỉnh tề.
Hi Cảnh ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối của ta.
“Sao nàng dậy sớm thế, có phải ta làm nàng tỉnh giấc không?
“Hay là thân thể không thoải mái?”
Khuôn mặt chàng vẫn đẹp như thế, lông mày đôi mắt đều toát lên vẻ ôn hòa.
Nhìn kỹ, làn da chàng còn mềm mại và mịn màng hơn cả một nữ tử như ta.
Ánh mắt chàng trong trẻo, tựa như một hồ nước nông.
Nhìn vào liền khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Ta vươn tay ôm lấy eo chàng, khẽ nói:
“Không phải, chỉ là ngươi dậy sớm quá, vừa rồi ta phát hiện chàng không ở bên nên giật mình hoảng hốt. Ta cứ nghĩ chàng không cần ta nữa…”
Hi Cảnh nghe vậy, có chút hoảng hốt, lúng túng không biết làm gì:
“Sao ta lại không cần Lung Ngọc được chứ? Nói ra, phải là nàng không cần ta mới đúng… Ta làm sao có thể không cần Lung Ngọc được chứ…”
13
Ta vẫn luôn cảm thấy việc ta và Hi Cảnh thành thân tựa như một giấc mộng.
Khi Hi Cảnh nói với ta:
“Chắc là nàng sẽ không cần ta.”
Phản ứng đầu tiên của ta là cảm thấy điều đó thật hoang đường, không hợp lý.
Ta chỉ là một nữ tu sĩ bình thường trong tông môn, chẳng có gì đặc biệt.
Ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng từng bỏ rơi ta.
Là sư tôn thương xót mới nhặt ta từ nơi hoang vắng về.
Ta được các sư huynh sư tỷ trong tông môn nuôi lớn, từng miếng cơm miếng cháo nuôi dưỡng nên.
Về dung mạo, nhỏ nhắn thanh tú là đủ để hình dung về ta, chẳng quá lời.
Về tài năng, pháp thuật và linh tu của ta chỉ miễn cưỡng không đứng chót bảng.
Điều duy nhất đặc biệt ở ta, có lẽ chính là linh đan của ta mạnh hơn người khác.
Ta có thể tu luyện những pháp thuật thanh lọc mà người khác không thể tu luyện.
Linh đan tuy mạnh, nhưng cơ thể lại yếu ớt.
Đây có lẽ cũng chính là lý do khiến phụ mẫu bỏ rơi ta.
Họ không phải là người tu luyện, đương nhiên không nhìn ra sức mạnh của linh đan.
Chỉ đơn thuần nghĩ rằng ta khó nuôi nên mới vứt bỏ ta.
“Không sao đâu Lung Ngọc, sư tôn nhất định sẽ nuôi con khôn lớn.”
Câu nói này, sư tôn đã nhắc đi nhắc lại gần hai mươi năm.
Vì thế, vào ngày ta thành hôn, sư tôn khóc như một đứa trẻ.
Tựa như bị bỏ rơi thật thảm, nhưng thực ra ta đã sống rất hạnh phúc.
Có sư tôn, có các bằng hữu lớn lên cùng ta trong tông môn, và còn có phu quân tốt mà người tìm cho ta, Hi Cảnh.
Ta vốn nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ yên ổn trôi qua như vậy.
Ta sẽ tiếp tục cùng Hi Cảnh làm một đôi phu thê ân ái.
Nhưng rồi, chàng lại đột nhiên biến mất.
14
Tháng thứ hai sau khi thành hôn.
Hi Cảnh không để lại một phong thư nào.
Không một dấu hiệu báo trước mà biến mất.
Những ngày đầu ta còn tự an ủi mình.
Nghĩ rằng có lẽ Hi Cảnh đã đi đâu đó bế quan tu luyện.
Nhưng theo thời gian dần trôi.
Đến tròn một tháng, ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
You cannot copy content of this page
Bình luận