Phu Quân Trà Xanh Của Ta

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Ta ngoảnh đầu lại, nhìn Hi Cảnh đang đeo tạp dề nghiên cứu thực đơn.

 

Hay là… ta thử trèo một chút xem sao?

 

6

 

Ta bắt đầu thay những bộ váy đẹp nhất.

 

Đội lên trâm ngọc mà Hi Cảnh tặng, ta xuất hiện trước mặt chàng.

 

Đôi khi ta còn lén nhờ sư tôn giúp ta mua loại phấn son thịnh hành nhất hiện nay.

 

Nữ nhân vì người mình thương mà làm đẹp mà!

 

Dường như Hi Cảnh cũng nhận ra sự thay đổi của ta.

 

Khi cùng dùng bữa, ánh mắt ta và chàng chạm nhau, rồi vội vàng né tránh.

 

Thường thì sáng hôm sau, trước cửa tiểu viện của ta sẽ có một giỏ đầy trang sức, bên trên còn kèm một mảnh giấy nhỏ: 

 

“Ta nghĩ rằng nàng dùng những thứ này sẽ đẹp, nên mua một ít.”

 

Đó là nét chữ của Hi Cảnh, thanh tú như chính con người chàng.

 

Nhưng bước ngoặt lớn nhất lại xảy ra vào ngày ta phát bệnh.

 

7

 

Từ nhỏ thân thể ta đã khác với người thường.

 

Hàn khí cực độ.

 

Cứ cách hai tháng lại phát bệnh.

 

Sư tôn gọi đây là “hàn bệnh”.

 

Người nói rằng đây là bệnh để lại từ khi ta còn trong bụng mẹ.

 

Mỗi lần phát bệnh, ta sẽ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

 

Nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao đến đáng sợ.

 

Lúc này, sư tôn sẽ ở bên giường ta, truyền một chút linh lực cho ta.

 

Nhưng điều đó chỉ khiến ta dễ chịu hơn đôi chút, chứ không thể trị tận gốc.

 

Khi phát bệnh, ta thường co ro trong chăn, tự mình chống chọi.

 

Lần này bệnh phát bất ngờ, sáng sớm ta đã cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng.

 

Đến chiều, ta nằm trên giường, toàn thân đau như kim châm, vừa lạnh vừa đổ mồ hôi không ngừng.

 

Đúng lúc sư tôn đang đi giao lưu với các tông môn khác, không thể giúp ta được.

 

Ta cuộn mình trong chăn, khó chịu đến mức bật khóc thành tiếng.

 

Trong cơn mơ màng, dường như ta nhìn thấy bóng dáng của Hi Cảnh.

 

Dường như chàng cũng đang khóc, miệng lẩm bẩm điều gì đó, ta cố gắng lắng nghe.

 

“Ngọc Nhi không khó chịu nữa… Ngọc Nhi không khó chịu nữa.”

 

“Ta lạnh quá, Hi Cảnh.”

 

Bỗng có thứ gì đó chui vào chăn của ta.

 

Ta ôm lấy nó, cả người áp sát vào.

 

“Đây là gì… a.”

 

Ta mơ màng, chẳng hiểu rõ tình hình.

 

“Đuôi… là đuôi.”

 

Dường như Hi Cảnh cũng đã nằm vào trong chăn.

 

“Đuôi gì cơ? Ấm quá.”

 

Ta nghe không hiểu Hi Cảnh đang nói gì, chỉ mơ hồ lặp lại lời chàng.

 

“Ấm thì tất cả đều cho nàng, ta cho nàng hết được không? Ngọc Nhi của ta mau mau khỏe lại…”

 

“Được… Hi Cảnh, ngươi thật ấm áp.”

 

8

 

Ta tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.

 

Nhìn Hi Cảnh bên cạnh với đôi mắt thâm quầng, ta rơi vào mơ hồ.

 

Sao áo chàng lại mở tung ra thế này?

 

Dấu đỏ trên cổ là từ đâu mà có?

 

Cả vết ngón tay trên ngực nữa?

 

Ta cố gắng ngồi dậy, động tác ấy làm Hi Cảnh giật mình tỉnh dậy. 

 

Thoạt đầu chàng cũng ngơ ngác như ta, nhưng sau đó liền lo lắng hỏi: 

 

“Ngọc Nhi? Nàng còn thấy khó chịu không?”

 

Ta lập tức lắc đầu, ánh mắt không ngừng hướng về phía nửa thân trên của chàng.

 

Hi Cảnh nhận ra, trông chàng vừa ấm ức lại vừa có chút thỏa mãn.

 

Đuôi mắt chàng đỏ hoe, ngượng ngùng kéo áo lên, nói nhỏ:

 

“Ngọc Nhi không làm chuyện gì quá đáng cả, là ta không biết giữ mình mà thôi…”

 

Ta chưa từng thấy một người có thể thay đổi biểu cảm trên mặt đa dạng đến thế.

 

Sợi dây trong đầu ta, “phựt!” một cái, liền đứt đoạn.

 

“Ta không sao, chỉ cần Ngọc Nhi vui vẻ là được.”

 

Ta: “…”

 

9

 

Sư tôn vừa trở về liền nghe nói về chuyện của ta.

 

Người vội vàng nắm lấy tay ta để bắt mạch.

 

Mạch tượng lại bình ổn ngoài dự đoán, sư tôn vui mừng khôn xiết.

 

Lại nghe chuyện giữa ta và Hi Cảnh, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ.

 

“Quả nhiên, quả nhiên đã có chuyển biến tốt!

 

“Lung Ngọc, con và Cảnh huynh chính là thiên định hảo duyên! Bát tự hợp đến không thể hợp hơn!”

 

Đến tháng sau, người liền tổ chức hôn lễ cho ta và Hi Cảnh.

 

10

 

Trong tông môn, trên dưới đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của ta.

 

Khắp nơi đều dán chữ “Hỉ”.

 

Đèn lồng đỏ rực được treo đầy.

 

Ngay cả chó đi ngang cũng bị dán chữ “Hỉ”, trên cổ đeo một chiếc đèn lồng nhỏ, còn buộc thêm một chiếc yếm của đứa trẻ bụ bẫm.

 

Ta thật sự muốn xấu hổ đến ch*ết.

 

Cả ngày bị các sư tỷ, sư muội trong tông kéo lại trò chuyện linh tinh.

 

Vừa hỏi chúng ta đã tiến triển đến bước nào rồi.

 

Vừa hỏi Hi Cảnh có được không, dáng người thế nào.

 

Thậm chí còn có mấy tiểu sư muội mới nhập môn đến hỏi thăm ta về sư tôn!!!

 

Ngày thành hôn, Hi Cảnh và ta mặc hỷ phục, kính rượu toàn bộ mọi người trong tông môn.

 

Hi Cảnh đã hỏi qua sư tôn, ta cũng có thể uống vài chén.

 

Vậy nên ta cũng nhấp vài ngụm rượu.

 

Hi Cảnh là người uống nhiều nhất, chàng thay ta chặn rượu, uống không dưới mười mấy chén.

 

Ta bước đi đã thấy loạng choạng.

 

Còn Hi Cảnh thì lại như không có chuyện gì xảy ra.

 

Chàng ôm lấy eo ta rất tự nhiên, thân mật tựa sát vào bên cạnh.

 

“Ngọc Nhi có muốn nghỉ ngơi không?”

 

Ta mơ hồ gật đầu: 

 

“Muốn, ta buồn ngủ rồi.”

 

“Được, chúng ta đi nghỉ ngơi nhé?”

 

“Được.”

 

11

 

Nhưng khi vào đến phòng, ta liền tỉnh táo lại.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page