Nhưng chàng biết nỗi đau này không thể sánh bằng sự đau đớn khi ta tan thành tro bụi.
“Xin người, hãy nói cho ta biết.”
Hí Cảnh trở lại hình người, quỳ trước mặt Đế Quân, cầu xin.
Đế Quân cúi xuống, ghé vào tai chàng nói:
“Cả đời này ngươi cũng không thể.”
“Trừ khi ngươi có thể hóa rồng.”
“Nhưng đó là điều không thể.”
50
Hí Cảnh run rẩy bước trở lại Thượng Thần Điện.
Sư tôn nhìn thấy chàng bị thương, thì tiến lên:
“Ngươi… thôi bỏ đi.”
Hí Cảnh kéo lấy tay người, ánh mắt trống rỗng:
“Thượng Thần, có thể dạy ta hóa rồng không?”
Sư tôn không ngừng thở dài:
“Hóa rồng? Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là vừa hóa thành Cự Giao không lâu, đúng chứ?”
“Ngươi cũng biết, Cự Giao muốn hóa rồng phải tu luyện nghìn năm, mới có tư cách chịu lôi kiếp.”
“Đợi ngươi nghìn năm, Ngọc Nhi đã tan biến không còn rồi.”
Hí Cảnh vẫn đứng yên tại chỗ, khẩn thiết cầu xin:
“Lôi kiếp ở nơi nào?”
Sư tôn dẫn chàng đến Vạn Lôi Tháp, nơi đây mây đen dày đặc, chớp giật rền vang.
Không chỉ Long tộc, mà các sinh vật khác cũng cần chịu lôi kiếp để tiến hóa.
Bởi vậy nơi này có rất nhiều th*i th*ể.
Sư tôn chỉ vào tầng cao nhất của Vạn Lôi Tháp, nói với Hí Cảnh:
“Tầng trên cùng là nơi Long tộc chịu lôi kiếp. Nếu ngươi nhất quyết muốn thử, ta có thể giúp ngươi thu thập th*i th*ể.”
Hí Cảnh bước vào tháp, chân đạp lên những th*i th*ể, mỗi khi lên một tầng, tiếng sấm càng thêm dữ dội.
Dĩ nhiên chàng sợ hãi, nhưng không hề có ý định rút lui.
Chàng nhớ đến Tiểu Ngọc.
Cảm giác được yêu thương, được quan tâm là như thế nào?
Đối với một kẻ từ nhỏ đã bị ruồng bỏ như chàng, thật khó để diễn tả thành lời.
Nhưng Hí Cảnh biết rõ trong lòng, chỉ cần nhìn ta, ở bên cạnh ta, tựa như trong hoang mạc bỗng nở ra một cây hoa, hóa ra trái tim chàng chưa từng khô héo.
Hóa ra, chàng cũng có khả năng yêu người khác, cũng có thể được yêu.
Hí Cảnh rút giấy nhiệm vụ của ta từ trong tay áo ra.
Đó là thứ duy nhất ta để lại cho chàng.
Tầng cao nhất của Vạn Lôi Tháp trống trải, những tia sét khổng lồ chiếu sáng cả bầu trời, từng tia nối tiếp nhau, như những lưỡi dao xé ngang không trung.
Bỗng một tiếng sấm rền vang, một tia sét đánh thẳng xuống người Hí Cảnh.
Cảm giác ấy như lửa đốt khắp cơ thể, điện giật đến mức chàng không còn tỉnh táo, hóa thành Cự Giao, co mình lại.
Bốn mươi chín đạo lôi kiếp, không một tia nào sai lệch, đều giáng xuống người Hí Cảnh.
Chàng bị đánh đến da thịt tả tơi, máu thịt nhầy nhụa.
Những mảnh vảy màu hồng cùng với thịt da rơi vãi khắp nơi.
Nhưng may mắn, chàng đã thành công hóa rồng.
51
Khi tỉnh lại lần nữa, là trên giường.
Hí Cảnh toàn thân được quấn trong vải băng, sư tôn đang đút thuốc cho chàng.
Vừa đút thuốc, hai hàng nước mắt của người cũng rơi xuống.
“Bây giờ có thể đi tìm Tiểu Ngọc chưa?”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của chàng, sư tôn biết hy vọng mong manh, nhưng vẫn nói:
“Cứ thử xem.”
Thân thể Hí Cảnh yếu ớt, nhưng chàng vẫn kiên trì hóa rồng, cõng sư tôn đi đến ma giới.
Tại Cực Hàn Chi Địa, sư tôn không thể vào được.
Một mình Hí Cảnh bước vào trong vùng đất phủ đầy tuyết, lòng mờ mịt.
Bởi vì tuyết bay ngập trời, khắp nơi đều trắng xóa, chẳng thể nào tìm được ta.
“Lại là ngươi! Ngươi nghĩ nơi cấm địa của ma giới là cái gì? Là nhà xí sao? Ai cũng có thể vào à?”
Là Ma Đầu, hắn cầm trong tay một cây nến lửa xanh.
Ma Đầu cẩn thận nhìn Hí Cảnh từ trên xuống dưới, rồi đưa cây nến cho chàng.
“Thôi bỏ đi, cũng chỉ đến tìm viên đá ấy mà…”
“Ta không nợ gì các ngươi cả, cũng bảo tiểu mỹ nhân đừng trốn ta nữa.”
Nói xong, hắn quay lưng rời đi, để lại Hí Cảnh ngơ ngác cầm cây nến trong tay.
Ngọn lửa trên cây nến kỳ lạ, lơ lửng trong không trung không hề lay động, cũng không tắt.
Qua ngọn lửa, chàng phát hiện dưới đất có vài mảnh nhỏ lấp lánh.
Hí Cảnh ở lại đây tìm kiếm suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng nhặt đủ những mảnh nhỏ ấy.
Đó chính là những mảnh vỡ từ thân thể thật của ta.
Hí Cảnh nâng niu ta trong tay, cùng sư tôn trở về thiên giới.
Nhưng cả hai đều không thể phục hồi ta trở lại như cũ.
52
Đúng lúc Hí Cảnh và sư tôn đang rơi vào bế tắc.
Một người không ngờ tới đã đến thăm.
Tư Mệnh mang theo một chiếc lò luyện, chào hỏi họ.
“Đã lâu không gặp, Hí Cảnh.”
“Là ngươi.”
Người năm xưa đã cứu Hí Cảnh khỏi tay Đế Quân, chính là Tư Mệnh.
Y bảo Hí Cảnh đặt những mảnh vỡ của thân thể ta vào lò luyện, chỉ cần luyện trong một trăm năm là có thể phục hồi ta.
“Nhưng dù có phục hồi, nàng cũng chỉ có thể là một viên ngọc thạch.”
“Hồn phách của nàng không còn trọn vẹn, cũng không thể chuyển sinh.”
Nghe xong những lời này, mắt Hí Cảnh tối sầm, loạng choạng vài bước, suýt ngất đi, may mắn được sư tôn kịp thời đỡ lấy.
“Ngươi đừng ngất vội, hắn còn chưa nói hết.
“Hắn là loại người như vậy, thích nói nửa chừng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận