“Ha ha, không đúng! Cho dù bây giờ ngươi đồng ý với ta, nàng cũng không thể quay lại được!”
“Đã quá muộn rồi, nàng ta đã vỡ nát thành tro bụi rồi~”
Sư tôn bất lực, pháp lực của người đã cạn kiệt, và càng không thể đến được Cực Đông Chi Hàn, cấm địa của ma tộc.
Người chỉ có thể trở về thiên giới.
Trở về thiên giới cầu xin Đế Quân.
Vị huynh trưởng đồng thời là chấp chính tối cao của người.
Nhưng đổi lại, chỉ là sự từ chối lạnh lùng cùng lời tán dương sáo rỗng.
“Hoài Tín, đến đây là đủ rồi. Ngươi đã là một Thượng Thần xuất sắc, đừng nói thêm điều gì nữa.”
Sư tôn bế quan, không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không ai dám đến quấy rầy người.
Cho đến khi một con tiểu Cự Giao màu hồng nhạt tới gõ cửa Thượng Thần Điện.
46
Sư tôn nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt.
Người đó có dung mạo tuấn tú, nhưng dường như đặc biệt căng thẳng, trán đầy mồ hôi, ánh mắt không ngừng đảo qua lại, tránh né.
“Ngươi là ai? Đến đây làm gì? Có chuyện thì nói rõ!”
Hí Cảnh lúng túng hồi lâu, mới thốt ra được một câu:
“Ta muốn tìm Lung Ngọc.”
“Cái gì?! Người đó là ai? Ở đây không có.”
Tính khí sư tôn vốn không tốt, thấy chàng nói năng lắp bắp, không dứt khoát, liền muốn đóng cửa lại.
Tay và chân của Hí Cảnh chặn ngay ở cửa.
Chàng nhìn chằm chằm vào mắt sư tôn, nói tiếp:
“Tiểu Ngọc.”
“Ta muốn tìm Tiểu Ngọc, nàng tên như này. Ngươi đã từng thấy nàng chưa?”
47
Sư tôn mời chàng vào trong.
Hí Cảnh ngồi trên ghế, lòng bồn chồn không yên.
Thực ra, ngay ngày chia tay, chàng đã hối hận, hối hận đến ch*ết đi được.
Chàng đã nghĩ rất nhiều lời xin lỗi, định chờ ta đến sẽ nói ngay.
Nhưng đợi suốt hai ngày vẫn không thấy bóng dáng ta.
Vậy nên, Hí Cảnh quyết định rời khỏi rừng rậm, đến Thượng Thần Điện để tìm ta.
Chàng biết chắc chắn ta ở đó.
Chàng muốn đối mặt với ta để xin lỗi.
Trong tay chàng vẫn nắm chặt tờ giấy nhiệm vụ của ta, đến mức nó sắp rách.
Sư tôn vừa ngạc nhiên, vừa đau lòng.
“Tiểu Ngọc không còn nữa.”
“Ngươi là gì của nàng?”
Hí Cảnh lập tức hoảng loạn, vừa lắp bắp vừa rơi nước mắt.
“Tại sao nàng không còn nữa? Nàng giận ta sao? Nàng đi đâu rồi? Ta có thể đi tìm nàng… Làm ơn để ta gặp nàng!”
Sư tôn nhìn chàng khóc đến không thành tiếng, cũng đỏ hoe đôi mắt.
“Tiểu Ngọc không thể quay lại được nữa, nàng đã vỡ nát thành tro bụi rồi!”
48
Sư tôn kể lại toàn bộ sự việc cho Hí Cảnh.
Hí Cảnh lập tức quỳ rạp xuống đất, cầu xin sư tôn.
“Làm thế nào để cứu nàng…”
Sư tôn cố gắng nâng chàng dậy, nhưng mãi vẫn không thể.
Cuối cùng người thở dài một hơi:
“Ngươi quỳ ta cũng vô ích! Ngươi cầu ai cũng vô ích! Nơi đó là Cực Đông Chi Hàn, cấm địa của ma tộc! Có lẽ Đế Quân mới vào được… Ngươi còn muốn đi cầu hắn sao??? Ta cầu còn vô ích!”
Hí Cảnh khóc đến ngẩn ngơ, thốt ra một câu:
“Ta có thể cố gắng trở thành Đế Quân… Có phải nếu ta thành Đế Quân thì có thể cứu nàng không?”
Sư tôn giơ tay tát chàng một cái.
“Ngươi điên rồi sao! Đầu óc ngươi hỏng mất à!
“Đế Quân là chức vị mà ngươi có thể làm được ư?!”
Hí Cảnh bị đánh ngã xuống đất, trở lại nguyên hình.
Con Cự Giao khổng lồ màu hồng giấu đầu vào trong áo, phát ra tiếng khóc “hu hu”.
Sư tôn sợ ch*ết khiếp, một thân hình khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt.
Đây… đây là Cự Giao sao!
Sư tôn cẩn thận từng bước tiến lại, chạm tay lên thân chàng.
“Chuyện này… biết đâu lại có thể thật?”
49
Hí Cảnh chủ động đi gặp Đế Quân.
Không để sư tôn đi cùng.
Chàng tự mình đến gặp người thân phụ đã ruồng bỏ mình.
Đế Quân lặp đi lặp lại việc quan sát Hí Cảnh đang đứng trước mặt.
Người nhận không ra, nhưng dường như cũng có thể nhận ra.
Thời gian đã trôi qua quá lâu.
Lâu đến mức một đứa trẻ đã trưởng thành.
“Ngươi là ai?”
“Làm thế nào để ta trở thành Đế Quân?”
Cả hai đồng thời mở lời.
Đế Quân nhìn chàng, đột nhiên mỉm cười.
“Ngươi là rồng, nhưng sao ta chưa từng thấy ngươi?”
Hí Cảnh chần chừ một chút, hóa thành Cự Giao màu hồng nhạt.
Đế Quân cảm thấy thú vị, tiến lại gần bên chàng, rồi mạnh tay giật xuống một chiếc vảy trên thân chàng.
Hí Cảnh không ngờ Đế Quân lại làm như vậy, cả đại điện vang vọng tiếng hét đau đớn của chàng.
Chiếc đuôi khổng lồ vung về phía Đế Quân, nhưng lại bị người dễ dàng cản lại.
Đế Quân ném chiếc vảy của chàng xuống đất.
“Ngươi không có tư cách.”
“Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên sao chổi đó!”
“Ngươi không có tư cách.”
Người lặp lại lần nữa.
Hí Cảnh khựng lại:
“Ta không vì vị trí này, chỉ là muốn có đủ khả năng đến Cực Đông Chi Hàn.”
“Hoặc, làm thế nào mới có thể đến đó?”
Đế Quân im lặng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, ông cẩn thận quan sát Hí Cảnh.
Rất lâu sau, Hí Cảnh vẫn không nhận được câu trả lời, máu từ vết thương của chàng vẫn chảy không ngừng.
You cannot copy content of this page
Bình luận