Phu Quân Trà Xanh Của Ta

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Sư tôn xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi.

 

“Đều tại ta, để một viên ngọc nhỏ như con phải chịu khổ sở.

 

“Không về ma giới nữa, chúng ta không đi ma giới nữa.”

 

Ta kéo lấy tay áo người mà òa khóc.

 

“Đi! Con muốn đi!”

 

“Nếu không đi, người phải làm sao đây!”

 

Sư tôn cúi xuống lau nước mắt cho ta, mày người khẽ nhíu lại: 

 

“Sao chỉ trở về một chuyến mà lại khóc thành thế này?”

 

“Có phải có kẻ bắt nạt con, hoặc đe dọa con không?”

 

Ta cắn chặt môi, không ngừng lắc đầu.

 

“Sư tôn, đưa con trở lại ma giới đi.”

 

42

 

Ta hóa lại thành ngọc thạch, treo ở bên hông của sư tôn.

 

Không có thị giác, chẳng thể nhìn thấy gì.

 

Chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh bên ngoài.

 

Đôi khi là tiếng gió, đôi khi là tiếng người nói chuyện, rất hỗn loạn.

 

Ta lặng lẽ ở yên tại chỗ.

 

Sư tôn từng nói với ta, khi con người ở một mình sẽ suy nghĩ rất nhiều.

 

Ta đã khẳng định được lời nói ấy.

 

Hiện tại ta đang nghĩ đến Hí Cảnh.

 

Nếu như ta không muốn trở thành tiểu tiên quan thì tốt biết bao.

 

Nhưng như vậy ta sẽ không gặp được Hí Cảnh.

 

Nếu như ta không phải là một vật quan trọng như vậy thì tốt biết bao.

 

Là một tiểu tiên bình thường, ta có thể ung dung mà đi gặp Hí Cảnh.

 

Nếu như chàng ấy cần ta thì tốt biết bao.

 

Ta có thể an lòng mà ở lại thiên giới.

 

“Thì ra viên ngọc mà ta từng tặng lại là một mỹ nhân như vậy sao?”

 

Một giọng nói từ phía trước truyền đến.

 

43

 

“Đừng nói nhảm với ta.”

 

Là giọng của sư tôn.

 

“Viên ngọc thạch của ta đâu? Đưa đây.”

 

Sư tôn do dự một chút, rồi lấy ta từ bên hông, đưa cho người trước mặt.

 

Nhưng người đó lại không nhận lấy ta.

 

Ngược lại, hắn nắm lấy tay sư tôn, buông lời trêu ghẹo.

 

“Bây giờ nhìn kỹ, quả thật có phong vị riêng. Có muốn làm thê tử của ta, trở thành Tôn Hậu không?”

 

“Ngươi đang nói lời điên rồ gì thế!”

 

Sư tôn không ngờ kẻ vô lại này lại nói như vậy, người cả kinh mà sững sờ.

 

Hai người giằng co kịch liệt, trong lúc đó, ta bị kẻ vô lại ấy hất xuống đất, bất ngờ hóa lại thành hình người.

 

“Tiểu Ngọc!”

 

Bây giờ ta mới nhìn rõ hai người trước mặt.

 

Một người mặc áo bào trắng, bị ấn xuống đất, chính là sư tôn của ta.

 

Người kia mặc hắc y, đang vô lễ với sư tôn, chính là kẻ ma tộc.

 

“Đây là cái thứ gì?” 

 

Kẻ ma tộc mất kiên nhẫn đứng dậy, chỉ tay vào ta.

 

Ta và sư tôn nhìn nhau, rồi quay người bỏ chạy.

 

“Đợi đã! Ngươi định đi đâu?”

 

Tên ma tộc muốn đuổi theo, nhưng bị sư tôn ta kéo lại.

 

“Ngươi mới là người cần trả lời, ngươi muốn đi đâu!”

 

44

 

Ta không biết mình đang ở nơi nào.

 

Có lẽ là Ma Tôn Điện?

 

Địa thế của Ma Tôn Điện vô cùng phức tạp, ta chạy một lúc rõ ràng không hề bước lên bậc thang, vậy mà lại đến được tầng cao nhất.

 

Dần dần, ta cảm thấy cơ thể mình không ổn.

 

Rất chậm chạp, và lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức toàn thân đau đớn.

 

Ta thở hổn hển trèo lên bậc thang cuối cùng, lại phát hiện mình đang ở một nơi giống như một đài cao.

 

Nhìn ra xa, bốn phía đều là cảnh tuyết trắng xóa.

 

Đây là nơi nào?

 

“Đây là Cực Đông Chi Hàn, cấm địa của ma tộc.”

 

“Ngươi quả thực là viên ngọc thạch đó, nếu không, ngươi đã không thể đến được nơi này.”

 

Ta bắt đầu không kiểm soát được mà run rẩy, trước mắt trở nên mơ hồ không rõ.

 

Bóng dáng kẻ ma tộc kia ta không nhìn rõ, nhưng trên tay hắn dường như có máu.

 

“Ngươi… ngươi đã làm gì sư tôn ta?”

 

“Ngươi nói tiểu mỹ nhân kia à?” 

 

Hắn giơ tay lên trước mặt ta, vẫy vẫy.

 

“Xin ngươi! Đây là máu của ta, được chưa? Tiểu mỹ nhân chỉ ngất đi thôi.”

 

Hắn chậm rãi tiến lại gần ta, vung tay một cái, ta hóa trở lại thành viên ngọc thạch, nằm trong lòng bàn tay hắn.

 

“Có vẻ như ngươi rất quan trọng với nàng ta.”

 

“Nếu ngươi biến mất, tiểu mỹ nhân sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?”

 

“Ta muốn xem thử.”

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác bất an.

 

Ngay sau đó, ta cảm thấy cơ thể mình bị ném lên không trung.

 

Liền theo đó là âm thanh của một thanh kiếm rời khỏi vỏ vang lên.

 

“Phập!”

 

Thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể ta.

 

Những mảnh vỡ của viên ngọc thạch vỡ vụn, rơi rải rác khắp tuyết trắng ngập trời.

 

Chỉ trong khoảnh khắc đau đớn đó.

 

Ta mất đi ý thức.

 

45

 

Hoài Tín Thượng Thần mang về tin tức tốt lành về việc ma tộc đình chiến.

 

Tin tức này ngay lập tức gây chấn động khắp thiên giới.

 

Không có ai yêu thích chiến tranh.

 

Người vô tình trở thành một anh hùng.

 

Khi sư tôn tỉnh lại, tên ma tộc đã nói với người rằng ta bị hắn đánh nát, tan thành mảnh vụn tại Cực Đông Chi Hàn.

 

Sư tôn đã dốc toàn bộ pháp lực của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể làm hắn bị thương sáu phần.

 

“Ngươi đối tốt với ta, ta sẽ sửa lại viên ngọc nhỏ của ngươi.”

 

Tên ma tộc… không, giờ đây nên gọi hắn là Ma Đầu.

 

Ma Đầu mệt mỏi quỳ trên mặt đất, miệng trào máu tươi nhưng vẫn cười nhìn sư tôn.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page