Năm giờ sáng phu quân trà xanh của ta đã dậy dặm phấn.
Tình cờ trông thấy chàng ngâm mình trong suối nước nóng, bên dưới thân lại kéo theo một cái đuôi rồng màu hồng.
Sau đó chàng dứt khoát không giả vờ nữa, dùng đuôi câu ta lên giường.
“Nương tử, hôm nay không làm sao?”
Nhìn phu quân trà xanh bên cạnh, vạt áo mở rộng, để lộ da thịt.
Mỗi một động tác của chàng đều được tính toán kỹ lưỡng.
“Hi Cảnh, ta là con người! Chàng tiết chế một chút…”
Lời còn chưa dứt, Hi Cảnh đã bắt đầu rơi lệ, giọng nghẹn ngào:
“Nàng không cần ta nữa, hu hu…”
???
Được rồi, ta dỗ ngươi, như vậy là được chứ gì!
1
Từ nhỏ thân thể ta đã không được tốt.
Khi ta trưởng thành, sư tôn đã gieo cho ta một quẻ.
Nói rằng ta phải tìm một phu quân mệnh cứng, mới có thể sống lâu dài.
Hi Cảnh chính là phu quân mệnh rất cứng mà sư tôn tìm cho ta.
2
Kỳ thực, Hi Cảnh là bằng hữu của sư tôn.
Sư tôn là Huyền Vũ đạo nhân, còn Hi Cảnh là đạo nhân gì đó, ta không rõ lắm.
Lúc nào chàng cũng thần thần bí bí, đột nhiên xuất hiện trong tông môn.
Có khi mang mỹ tửu cho sư tôn, có khi mang trang sức, điểm tâm cho ta.
Vậy nên, khi sư tôn cười mỉm dẫn Hi Cảnh cũng cười mỉm đến trước mặt ta, nói rằng:
“Sau này, để Cảnh huynh làm phu quân của con, được không?”
Ta hoảng hốt đến mức lập tức bỏ chạy.
Sư tôn à, lộn vai vế rồi đúng không?
Là lộn vai vế rồi mà, đúng không?
3
Ta chỉ trốn được một ngày.
Những ngày còn lại, ta đều không thể trốn thoát.
Lúc đầu, Hi Cảnh rất khoan dung giúp ta giải vây:
“Lung Ngọc, đừng sợ, sư tôn của nàng chỉ là muốn thương lượng với nàng. Chúng ta có thể hoãn lại việc thành thân, không sao cả.
“Ta có thể đợi.”
Hi Cảnh mày cong như trăng mới, đôi mắt màu nâu nhạt, không biết làm sao mà lại sinh ra được dáng vẻ mê hoặc đến vậy.
Thấy ta không nói gì, Hi Cảnh đặt nhẹ bàn tay dài trắng nõn của chàng lên tay ta, dịu dàng nói:
“Có phải Ngọc Nhi chê ta không?
“Ta tự biết bản thân thô kệch lại dung mạo xấu xí, không xứng với Ngọc Nhi. Ngọc Nhi chê ta cũng là đúng.”
Hi Cảnh rũ mắt, trong mắt thoáng có ánh lệ, chàng bỗng quay người nhìn sư tôn:
“Chẳng lẽ… phải chăng Ngọc Nhi đã có người trong lòng? Cũng phải… dung nhan của Ngọc Nhi tựa như hoa, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.”
Nếu như Hi Cảnh là kẻ thô kệch xấu xí, vậy ta là giống loài cóc ghẻ nào đây?
Ta không đoán được.
Nói xem, vì sao Hi Cảnh có thể nói khóc là khóc ngay? Không lẽ là giả vờ sao?
Ta không dám đoán.
Sau khi sư tôn nghe lời Hi Cảnh, thì người kinh ngạc nhìn ta:
“Lung Ngọc! Con đã có người trong lòng rồi sao? Là tiểu lang quân nhà ai? Học từ nơi nào? Nhà có mấy người? Có mấy mẫu ruộng…”
“Sư tôn! Con không có!”
Ta cố gắng ngắt lời sư tôn đang lải nhải không dứt.
“Ngọc Nhi, ta sẽ sống cùng hắn thật tốt, quyết không để nàng phiền lòng.”
Hi Cảnh đưa tay lên miệng, làm dáng vẻ bạch liên hoa yếu đuối, nhìn vào khiến người ta không khỏi thương cảm.
“Cảnh huynh, ngươi đang nói lời ngốc nghếch gì thế! Ngọc Nhi chỉ có thể có một phu quân là ngươi thôi!”
Sư tôn và Hi Cảnh đứng trước mặt ta, một người như lão tăng nhập ma niệm chú, một người lại như đóa hoa yếu ớt bị người bắt nạt.
Tình cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn.
Còn ta thì hoàn toàn rối bời.
4
Những ngày tiếp theo, Hi Cảnh càng thường xuyên đến tông môn.
Sư tôn dứt khoát phân cho chàng một tiểu viện.
Dĩ nhiên là ngay sát cạnh tiểu viện của ta.
Ta chưa từng thấy sư tôn rộng lượng như vậy bao giờ!
Bởi vì ngay cả việc ta muốn có một tiểu viện riêng, cũng phải cầu xin ông ấy rất lâu.
Từ đó, mỗi ngày ta cũng không còn dùng bữa cùng sư tôn nữa.
Dường như Hi Cảnh hiểu rất rõ khẩu vị của ta.
Mỗi ngày chàng đều thay đổi thực đơn, bày ra những bữa ăn thịnh soạn.
Chàng chăm ta đến mức tròn vo, tựa như một quả cầu.
Ta từng nghĩ là sư tôn đã nói với chàng ta thích ăn gì.
Nhưng Hi Cảnh lại nói:
“Ngọc Nhi thích gì, chính là điều ta thích.”
“Điều ta thích, sao ta lại không biết được?”
Còn nhớ lúc nói những lời này, ánh mắt chàng nhìn ta đầy dục vọng quấn quýt.
5
Người như Hi Cảnh, tựa tiên nhân giữa đời, đổi lại là ai, cũng đều khó lòng không khuất phục.
Ta cũng khó mà là ngoại lệ.
Dưới sự theo đuổi dịu dàng tinh tế nhưng không đường đột của chàng, ta cũng đã có tình ý với chàng.
Kỳ thực, thứ tình cảm này, đã sinh ra từ lúc nào.
Ta thật khó mà nói rõ được.
Có lẽ là từ lần đầu tiên gặp chàng khi còn nhỏ.
Hoặc có lẽ là vào mỗi dịp sinh thần hằng năm.
Khi trong tay ôm lấy món quà tinh xảo chàng tặng cho ta.
Hiện giờ mỗi khi nghĩ đến Hi Cảnh, tim ta lại đập nhanh hơn.
Ta làm sao dám như thế chứ?
Chàng là bằng hữu của sư tôn!
Đó là người ta có thể trèo cao tới được sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận