Phu Nhân của Quỷ Vương

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Cuối cùng, Hắc Vô Thường giữ chặt lấy c*ổ hắn, còn Bạch Vô Thường phối hợp tròng sợi dây xích sắt lên c*ổ hắn rồi tr*eo lủng lẳng trên trần nhà.

 

Bạch Vô Thường quay sang cười với tôi, đôi môi đỏ như máu nở thành một nụ cười đầy quỷ dị, như đang chờ tôi khen thưởng.

 

“Tiểu nương nương, chúng tôi làm tốt không?”

 

Tôi vỗ tay tán thưởng: 

 

“Hắc Bạch Vô Thường bảo vệ ta có công, ban thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, ngày mai ta sẽ đốt xuống cho hai ngươi!”

 

Hai quỷ xúc động không thôi, đồng loạt quỳ xuống cảm tạ: 

 

“Đa tạ nương nương, nương nương vạn tuế!”

 

Thế là náo loạn rồi!

 

Thấy có phần thưởng, mười vị Diêm Vương vốn đang thảo luận công việc với tôi liền lao cả vào màn hình.

 

Không chỉ vậy, chiếc ba lô của tôi treo trên giá áo cũng bắt đầu rung lên dữ dội, chẳng bao lâu sau, một đám tượng quỷ trong ba lô bò ra ngoài.

 

Vừa chạm đất, chúng lập tức hóa thành thực thể, tranh nhau la hét:

 

“Dám bất kính với nương nương, cắt lưỡi hắn đi!”

 

“Cắt ngón tay hắn!”

 

“Đưa hắn xuống vạc dầu!”

 

“Đào mộ tổ tiên nhà hắn!”

 

Nam quỷ bị treo trên trần sợ đến run rẩy, vừa khóc vừa kêu:

 

“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra nương nương, xin người tha mạng!”

 

Tôi khẽ thổi một hơi về phía màn hình, quỷ lưỡi dài lập tức nhận lệnh, cái lưỡi màu hồng dài cả chục mét quấn lấy nam quỷ rồi kéo hắn đi mất.

 

Chị đại Kayako và Tomie dẫn theo một đám chị em khác, bò ra lau dọn sạch sẽ sàn nhà bị nam quỷ làm bẩn.

 

Mười vị Diêm Vương thì treo rèm cách âm xung quanh giường tôi để đảm bảo tôi có một giấc ngủ yên lành trong nhân gian.

 

Đám quỷ thi nhau phục vụ tôi, cứ như không làm được gì cho tôi thì sẽ bị thiệt thòi vậy!

 

Tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái, người có công đều được thưởng cả!

 

Lúc này, tiếng động trong phòng đã làm kinh động đến gia đình Vương Bình.

 

Ông lão đứng ngoài cửa kích động nói:

 

“Nhất định là bọn chúng động phòng rồi! Xem ra cháu trai rất thích cô gái này, ba ngày nữa tổ chức hợp táng!”

 

“Trương đại tiên nói không sai, phải dùng người sống!”

 

“Mau lấy thang, ta muốn xem!”

 

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng “cạch cạch” của chiếc thang đặt vào tường.

 

Sắc mặt tôi trầm xuống. 

 

Vì tư lợi cá nhân mà làm hại cô gái vô tội, các người đúng là vừa ngu vừa ác!

 

Thưởng thì đã thưởng, giờ là lúc xử phạt.

 

Tôi búng tay một cái, chị đại Kayako đã chờ sẵn liền nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân bò lên trần nhà, ghé đôi hốc mắt trống rỗng vào ô cửa thông gió.

 

4

 

Một tiếng thét thảm thiết vang lên cùng với âm thanh “ầm” của chiếc thang ngã xuống.

 

“Đây… đây là cái quái gì vậy?!”

 

Ông lão nhà họ Vương vừa trèo lên nhìn qua cửa thông gió, chỉ thoáng thấy một cái đã bị dọa đến suýt mất mạng.

 

Người già, xương cốt giòn yếu, nếu không có người đỡ lấy, có lẽ ta ấy đã không trụ nổi mà gục ngã tại chỗ.

 

Ông lão vừa tức giận vừa hoảng sợ, lớn tiếng quát:

 

“Được lắm, dám bày trò ma quỷ trước mặt ta, mau mở cửa ra!”

 

“Cha, vậy không được đâu… Trương đại tiên đã bày trận pháp, nói phải ba ngày sau mới vào dọn xác cô gái rồi hợp táng.”

 

“Tôi bảo mở thì mở ngay!”

 

Ông lão nhất quyết cho rằng tôi đang “bày trò”, muốn vào trong để dạy dỗ.

 

Đám người trong nhà cố gắng thuyết phục, nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng bất ngờ phát ra tiếng “két” rồi tự động mở ra.

 

Bên trong im ắng đến đáng sợ, tối đen như mực.

 

Luồng khí lạnh buốt xương ồ ạt tràn ra, khiến cả nhà họ Vương đứng trước cửa đồng loạt rùng mình.

 

Vương Bình run rẩy xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, sợ hãi nhìn ông nội:

 

“Ông ơi… con sợ.”

 

Cha của Vương Bình cũng có chút do dự:

 

“Hay là… chúng ta gọi Trương đại tiên đến?”

 

Ông lão Vương trừng mắt:

 

“Cả đám người mà lại sợ một cô gái à? Đến nhà họ Vương này rồi thì cô ta có mọc cánh cũng khó mà thoát!”

 

Ông lão bực bội lẩm bẩm:

 

“Tôi đã bảo cái thứ bột mua trên mạng đó là đồ giả mà! Chúng ta vào trong trói chặt cô ta lại!”

 

Nghe vậy, tôi khẽ bật cười. Lại có người muốn chịu khổ rồi.

 

“Vẫn dám cười à! Để xem lát nữa cô còn cười được không!”

 

Ông lão Vương vừa đe dọa vừa bước vào phòng.

 

Những người khác trong nhà cũng nhanh chóng đi theo sau.

 

Cánh cửa phát ra tiếng “két” một lần nữa rồi tự động đóng lại.

 

Vương Bình hét lên một tiếng kinh hoàng.

 

Ông lão Vương gắt lên:

 

“Hét cái gì mà hét? Bật đèn lên!”

 

Vương Bình là người cuối cùng bước vào, công tắc đèn nằm ngay bên trái cô ta, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.

 

Nhưng khi cô ta vừa đưa tay lên, chị đại Kayako cũng thò tay ra.

 

Tay của Vương Bình vừa chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Kayako.

 

“Á… á…”

 

Tiếng hét của Vương Bình kéo dài, run rẩy.

 

“Im miệng!”

 

Có lẽ cảm thấy con gái mình quá vô dụng, cha của Vương Bình liền quát lên, tự mình mò mẫm đi bật đèn.

 

“Đây là ai đứng chắn đường thế? Lông lá gì mà đầy người…”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page