Một ông lão tóc hoa râm đưa cho tôi một xấp tiền giấy:
“Quỳ xuống đốt đi.”
Tôi: “?”
Xin lỗi, chuyện này tôi thật sự không thể làm được.
Tôi sợ người nằm trong quan tài đó chịu không nổi mất.
Sau khi tôi từ chối thẳng thừng, sắc mặt mọi người trông không được vui vẻ cho lắm.
Cuối cùng, vẫn là Vương Bình đứng ra hòa giải, cô ta mang cho tôi một ít đồ ăn và sắp xếp tôi ở trong một căn phòng phía Đông.
Tuy nhiên, những món ăn đó, lớp bột trắng rải rác quanh miệng bát khiến tôi vừa nhìn đã hiểu ý đồ.
Rõ ràng là chuẩn bị có chuyện lớn đây mà.
Không sao, tôi khẽ thổi một hơi, mọi chất “lạ” trên đồ ăn lập tức bị loại bỏ, sau đó tôi ăn hết phần “thực phẩm sạch” không có hại.
Sau bữa cơm, tôi dặn đi dặn lại với Vương Bình rằng trước bình minh không được gọi tôi, càng không được vào phòng tôi.
Gương mặt Vương Bình rất phức tạp, nhưng cô ta cũng gật đầu đồng ý.
Căn phòng này kỳ lạ vô cùng.
Trên tường dán đầy chữ “Hỷ” đỏ chói, ga giường và chăn đều màu đỏ, nhưng nhiều vật dụng trong phòng lại là đồ giấy màu trắng.
Đầu giường còn có hai hình nhân giấy, một nam một nữ, đứng lặng lẽ.
Tuy nhiên, tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Gần 10 giờ rồi, chắc chắn mấy người đó đang chờ sốt ruột.
Nếu tôi không xuống, có khi họ sẽ bò lên đây tìm tôi mất!
Tôi vội vàng lấy từ trong túi ra hai bức tượng nhỏ của Hắc Bạch Vô Thường, đặt trên đầu giường và cúi chào:
“Phiền hai vị vất vả chút nhé, khi về tôi sẽ đốt rượu Lư Châu Lão Diệu và thuốc lá Hoàng Hạc Lâu cho hai vị!”
Hắc Bạch Vô Thường dường như bĩu môi, trông chẳng có chút sức sống nào.
Tôi nghiến răng:
“Đốt rượu Mao Đài và thuốc lá Hoa Tử cho hai vị nhé!”
Lúc này, hai con ma đó nhe răng cười rạng rỡ, miệng ngoác đến tận mang tai.
Chậc chậc, khẩu vị ngày càng cao đấy!
Yên tâm rồi, tôi nhanh chóng leo lên giường, vừa nhắm mắt lại, tôi đã tiến vào một thế giới khác.
3
Cánh cổng thành sơn màu đỏ tươi khắc bảy chữ lớn:
“U Minh Địa Phủ Quỷ Môn Quan.”
Hai bóng dáng cao lớn, đầu trâu mặt ngựa, tay cầm xiên thép, đứng nghiêm túc hai bên cổng từ lâu.
Vừa thấy tôi xuất hiện, họ mừng đến mức dùng móng vuốt lau nước mắt:
“Tiểu nương nương, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
“Chúng tiểu nhân nhớ ngài muốn ch*ết luôn ấy!”
Tôi cười khẩy, vạch trần họ:
“Các ngươi sợ ta không tới giúp thì có!”
Đầu trâu mặt ngựa cười ngượng ngùng, vội vàng ra hiệu cho đám tiểu quỷ bên cạnh chuẩn bị kiệu rước tôi.
Tôi thở dài.
Người thân yêu của tôi chẳng biết lại lẩn đi đâu để rong chơi, công vụ chất đống, khiến thuộc hạ lo sốt vó.
Nhưng biết làm sao đây? Tôi là tân nương của Quỷ Vương, gánh nặng U Minh tôi không đỡ thì ai đỡ?
Tôi lao vào xử lý đống án chất chồng, thẩm vấn những tiểu quỷ chưa được xét hỏi, đến mức không có thời gian để uống lấy một ngụm nước!
Vừa định nghỉ ngơi chút, đầu trâu lại tới xin chỉ thị.
Hắn báo rằng hiện nay phàm gian ác quỷ quá nhiều, mười tám tầng địa ngục đã chật cứng, nhà tù không còn đủ chỗ, cần mở rộng.
Hắn mong tôi phê duyệt kinh phí.
Tôi phẩy tay phê ngay một khoản lớn.
Đầu trâu mừng rỡ, không ngừng hô:
“Nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tôi quả là người thấu hiểu lòng dân.
Đổi lại là phu quân của tôi, chắc chắn không dễ dàng gật đầu.
Hắn lúc nào cũng nói:
“Ai cần gì thì tự dùng hương hỏa của mình mà đổi!”
Đúng là kẻ keo kiệt!
Nghe tin tôi ở đây xử lý công việc, mười vị Diêm Vương cũng chạy tới, tranh nhau đưa yêu cầu.
Ngay lúc đó, tôi chợt cảm thấy một luồng khí lạnh.
Ở U Minh vốn không cảm nhận được cái lạnh, vậy mà tôi lại cảm nhận được, chắc chắn là có kẻ đang muốn động vào thân xác của tôi nơi nhân gian.
Sắc mặt tôi trầm xuống, tay khẽ điểm vài cái trong không trung, trước mắt liền hiện ra một khung cảnh.
Thân thể tôi đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn.
Nhìn sang bên cạnh, một khuôn mặt máu thịt mơ hồ hiện ra, đỉnh đầu lõm xuống một mảng lớn, miệng không ngừng tuôn máu “tí tách” xuống đất.
Hắn mặc một bộ hỷ phục, miệng ngoác ra cười, máu lại chảy thêm:
“Hehehe, mỹ nhân, ta tới đây!”
Cánh tay đẫm máu, rách nát, từ từ vươn về phía tôi.
Giọng nói của hắn khàn khàn, như chiếc radio hỏng.
Ôi trời! Xấu kinh khủng! So với phu quân nhà tôi thì đúng là một trời một vực!
Không đợi tôi nghĩ thêm, một tia sáng trắng lóe lên trong phòng.
Hai bức tượng Hắc Bạch Vô Thường trên đầu giường lập tức hóa thành thực thể.
Mặt mày họ trắng bệch, họ lao vút qua và lập tức dùng nắm đấm, chân đạp mà tấn công kẻ kia!
“To gan! Nương nương nhà ta mà ngươi cũng dám nhòm ngó sao?!”
“Nhìn cái bộ dạng ma quái của ngươi kìa! Cũng dám ra ngoài dọa người à?!”
“Đánh cho ta!”
Nam quỷ bị đánh đến mức kêu gào thảm thiết.
You cannot copy content of this page
Bình luận