Trong lối đi bí mật, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo sự băng giá không bình thường.
Sinh hồn đang ở phía đối diện.
Phía sau, con người đã có Liễu Tiên bảo vệ.
Vậy thì, hãy đối mặt nào.
13
Cái gọi là lối đi bí mật thực chất là một hành lang hẹp, tối đen như mực và quanh co phức tạp.
Người bình thường muốn đi qua chỉ có thể dùng tay chạm vào tường, bước từng bước trong bóng tối, giống như một buổi diễn tập cứu hỏa.
Còn việc bạn sẽ chạm phải gì trên tường, phía trước hay phía sau có ai theo sau không, tất cả đều là ẩn số.
“May mà tôi nhìn thấy, nếu không sẽ tốn nhiều thời gian lắm.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
“Chỉ có một camera giám sát.”
Tôi giả vờ đi đứng trong tầm quan sát của camera, rồi ở chỗ camera không nhìn thấy, tôi nhẹ nhàng lướt qua mọi điểm hù dọa, lần theo mùi hương đến trước một cánh cửa.
Cánh cửa này được khảm trong tường, trên cửa treo một bàn tay đứt lìa, cạnh khóa cửa còn dán một mẩu giấy nhỏ ghi chú “Phòng chứa đồ”.
Tôi không khỏi ngạc nhiên:
“Sinh hồn ở phòng chứa đồ? Nơi chỉ nhân viên mới vào sao?”
Tôi nghĩ nó sẽ ở phòng ngủ, là căn phòng cuối cùng của phòng thoát hiểm.
Theo lẽ thường, căn phòng cuối cùng thường là nơi đáng sợ nhất, sinh hồn ẩn nấp ở đó mới có cơ hội hấp thụ thêm nỗi sợ hãi và kinh hoàng để hóa thành lệ quỷ.
Sao nó lại ở phòng chứa đồ?
“Tôi đoán sai rồi sao?”
Tôi băn khoăn nhìn cánh cửa.
Không, luồng ác ý gần như tràn ra từ phía sau cánh cửa cho tôi biết thứ tôi tìm đang ở đây.
Vậy thì chỉ còn cách vào xem thử.
“Bạch Sơ.”
Tôi khẽ gọi.
Bạch Tiên hóa thành một làn khói trắng mờ, chui vào khóa cửa, với một tiếng “cách” giòn giã, cánh cửa mở ra.
Trong phòng chứa đồ có rất nhiều đạo cụ đã bị hỏng.
Những con búp bê hư hỏng, quần áo bị xé rách và những chiếc mũ giả trang điểm quỷ dị, hòa lẫn với cảm xúc tiêu cực của người chơi, im lìm ẩn mình trong bóng tối, tạo thành một cái kén tự nhiên.
Cái kén đó cung cấp “dinh dưỡng” cho con búp bê ngồi ở giữa.
“Búp bê?”
Tôi chậm rãi tiến lại gần con búp bê, cúi xuống quan sát kỹ.
Đó là một con búp bê rất cũ.
Nó có hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc váy màu xám đậm, đôi mắt là hai đường cong hướng lên, trông như một cô bé đang ngủ.
Trông nó cực kỳ vô hại.
“Nhưng con búp bê này không hợp với phong cách của phòng thoát hiểm chút nào…”
“Phòng thoát hiểm mang phong cách thời Dân Quốc, còn hình dáng của con búp bê lại quá hiện đại, sao lại được đặt trong phòng chứa đồ dành riêng cho phòng thoát hiểm này?”
“Là nhân viên đặt nhầm hay tôi suy nghĩ quá nhiều?”
Tôi đưa tay ra, định nhấc con búp bê lên xem.
Ngay khi tay tôi gần chạm vào nó, đôi mắt và miệng của nó đột ngột mở ra, biến thành ba lỗ đen!
Cái miệng đen ngòm kỳ dị mở ra và khép lại, trước mắt tôi bỗng chốc trở thành một mảng đen tối.
14
Tôi đã bị làm cho mê man.
Đúng vậy, không phải bị con búp bê dọa ngất mà là bị hôn mê.
Khi con búp bê phát động tấn công tinh thần, nam NPC – người luôn đóng vai trò hướng dẫn chúng tôi trong trò chơi – bỗng xuất hiện phía sau tôi và dùng một chiếc khăn tay che kín mũi miệng tôi.
Sau đó, tôi mơ hồ thấy mình bay lơ lửng trên thân xác mình.
Ngất đến mức độ này sao? Sao lại khiến hồn vía rời khỏi cơ thể luôn thế này?
Tôi lườm đầy cảnh giác vào Bạch Tiên đang trốn trong kẹp tóc, túm lấy cô ấy, vò thành một quả bóng và ném ra ngoài.
Tôi tức giận:
“Bạch Sơ, cô là đồ ngốc sao? Có cô ở đây mà tôi lại bị hôn mê đi thế này à?”
Bạch sơ bật nảy trên đất ba lần, rồi lăn tròn trở lại.
Cô ấy ấm ức rơi nước mắt:
“Chủ nhân, tôi đã chặn được đòn tấn công của con búp bê rồi…”
“Và ngài đã nói rằng, khi chơi phòng thoát hiểm, các cuộc tấn công từ con người chỉ là trò đùa, bảo gia tiên không được can thiệp…”
A! Đau lòng quá!
Tôi ôm lấy cái “tim” không tồn tại của mình.
Quên mất cô nhím này là “một đường thẳng” chẳng hề linh hoạt!
“Chủ nhân, người đó đang làm gì vậy?”
Bạch Tiên chọc chọc tôi và chỉ vào nam NPC đang kéo cơ thể của tôi sang một bên.
Nam NPC bật đèn điện thoại lên, ánh sáng trắng nhợt nhạt chiếu rõ vẻ mặt xấu xa của hắn.
Khóe miệng hắn vô thức nhếch lên, mắt trợn to, hắn đưa tay ra kéo khóa áo khoác của tôi…
“Ban đầu chỉ định làm theo thỏa thuận, nhốt cô vào phòng tối để dọa một chút… Không ngờ cô lại tự mình đến đây…”
“Ha ha… Cơ hội trời cho thế này, không thể bỏ phí được…”
“Ngủ say thế này, thuốc mê vẫn hiệu nghiệm như thế, lần sau phải kiếm thêm từ người đó mới được…”
Nam NPC nhe răng cười, cúi đầu vào cổ tôi, tham lam hít một hơi.
Hắn không nhận ra rằng, phía sau hắn, con búp bê vốn quay mặt ra cửa lúc này lại đang quay mặt về phía hắn.
Đôi mắt và miệng của con búp bê một lần nữa biến thành những lỗ đen, nhưng lần này, hai bên của cái miệng cong lên đến tận khóe mắt.
Giống như đang cười.
Tôi và Bạch Tiên ẩn mình không một tiếng động, nhìn những sợi đen như giun đất trồi ra từ dưới người nam NPC.
Những sợi dây đó dường như có ý thức, xếp hàng, vặn vẹo và bò vào miệng của con búp bê.
Mỗi lần một sợi bò vào, chiếc váy của búp bê lại trở nên đen hơn.
“Nó đang ăn ác ý từ người đàn ông đó…” tôi thì thầm.
Thảo nào nó lại ở đây.
Thứ ác ý đầy tội lỗi này còn “ngon miệng” hơn nỗi sợ của trăm người.
“Vậy nên, chiếc váy trên người nó, ban đầu không phải màu xám đậm… chẳng lẽ là màu trắng sao? Nó đã ăn bao nhiêu ác ý rồi…”
“Khoan đã! Chẳng lẽ con búp bê cố tình chờ ở đây? Những chuyện tương tự không chỉ xảy ra lần này?”
Khi tôi còn đang ngạc nhiên vì phỏng đoán của mình, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “cộc, cộc, cộc”!
Nam NPC lập tức sợ hãi ngồi bật dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Ai đó?”
Anh ta nói nhỏ, không biết là hỏi chính mình hay hỏi người bên ngoài.
Âm thanh bên ngoài dừng lại hai giây, rồi một tràng “cộc, cộc, cộc, cộc” vang lên gấp gáp hơn.
Tiếng gõ nhức nhối, người bên ngoài chuyển sang đập cửa!
Sắc mặt nam NPC tái xanh, anh ta liếc nhìn thân thể của tôi, rồi cẩn thận bước đến sau cánh cửa, lẩm bẩm:
“Phải kiếm cớ thôi…”
“Cộc, cộc, cộc, cộc!”
Cánh cửa bắt đầu rung lên.
Nam NPC hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ mở toang cánh cửa!
“Ch*ết tiệt, người đâu rồi?”
Anh ta lẩm bẩm bối rối.
Như để đáp lại, từ trong lối đi bí mật vang lên tiếng ngâm nga của một người phụ nữ.
Nam NPC đờ người ra.
Mồ hôi lạnh từ trán và lưng anh ta rịn ra, đầu quay từng chút một về phía sau.
Anh ta nhìn thấy con búp bê, đang quay mặt về phía mình.
15
“Anh Dũng! Anh Dũng! Anh chạy đi đâu rồi? Tìm thấy người chơi tuyến đơn lẻ chưa?”
Giọng của nhân viên phát ra từ bộ đàm của nam NPC, anh ta hoàn hồn lại, liếc nhìn con búp bê thêm lần nữa.
“Ch*ết tiệt, hoa mắt rồi, cứ tưởng mặt con búp bê không còn nữa, làm tôi sợ hết hồn!”
Anh ta thở hổn hển, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán xuống cằm.
“Người ta nằm viện rồi mà vẫn không chịu yên! Phải xử lý con búp bê hỏng này thôi…”
Anh ta cố trấn tĩnh, nói vào bộ đàm:
You cannot copy content of this page
Bình luận