Phòng Thoát Hiểm Kinh Dị

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Thưa chủ nhân, ngài định để mặc tà vật đó sao?” 

 

Tôi bực bội nói:

 

“Loại thứ này, hôm nay diệt rồi, ngày mai cũng mọc lại. Dù nơi này không có thì chỗ khác cũng sẽ xuất hiện.” 

 

“Nói tới nói lui cũng chỉ là do con người tự chuốc lấy mà thôi, ta có quản hết được không?” 

 

Bạch Tiên gật gù như hiểu ra, cô ấy nhìn Liễu Tiên đang tiếp tục mắng, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi: 

 

“Nhưng thưa chủ nhân, sao ngài không gọi Liễu Sơ Sơ về đi? Con rắn nhỏ kia sắp bị cô ấy dọa tan ra rồi.” 

 

“Ôi trời!”

 

Cô ấy bỗng vỗ tay hai cái, cười rạng rỡ:

 

“Thật tốt quá, thưa chủ nhân, con rắn nhỏ đã thề không bao giờ làm hại con người nữa!” 

 

Tôi dời ánh mắt đi, lầm bầm:

 

“Biết rồi, biết rồi, Bạch Sơ, cô nhiều lời quá.” 

 

11 

 

Dưới sự cố ý làm lơ của tôi, Kế Như nhanh chóng suy luận được câu chuyện nền của phòng thoát hiểm từ bức tranh trên tường. 

 

Đó là một câu chuyện dân gian quen thuộc. 

 

Nghe nói nhiều năm trước, trong ngôi làng này có một con rắn lớn tên là Minh Xà. 

 

Con rắn này bảo vệ làng, nhưng cũng giam cầm làng, để không làm nó nổi giận, cứ ba năm một lần, làng sẽ chọn một cô gái trẻ làm tân nương của rắn. 

 

Những cô gái này sẽ sống một mình trong ngôi nhà này suốt ba tháng, rồi vào một ngày lành sẽ kết hôn với Minh Xà. 

 

Nhưng ngày kết hôn cũng là ngày tử vong. 

 

Mỗi cô dâu đều được phát hiện ch*ết thảm trên giường tân hôn vào ngày thứ hai sau đêm động phòng hoa chúc. 

 

Bụng của họ bị khoét ra, bên trong là những con rắn non cuộn tròn – như thể cô gái đã mang thai con của rắn, rồi bị rắn con phá vỡ bụng gi*ết ch*ết, thật đáng sợ. 

 

Nghi lễ này kéo dài suốt ba mươi ba năm, cho đến khi cô dâu thứ 11 được chọn. 

 

Cô dâu này trong đêm tân hôn đã hóa thành lệ quỷ, tắm máu nửa ngôi làng… 

 

Sau khi giải mã xong câu chuyện nền, tôi lại lững thững theo sau đoàn, vượt qua nhà bếp, sân sau và phòng khách. 

 

Dần dần khi tìm hiểu các manh mối, chúng tôi nhận ra có người đang nuôi rắn trong ngôi nhà ma này. 

 

Nói cách khác, cái gọi là Minh Xà và rắn con đều do con người tạo ra, cái ch*ết của các cô dâu có ẩn tình khác. 

 

Chơi đến đây, tôi phát hiện hai điều. 

 

Thứ nhất, hóa ra Kế Như cũng khá thông minh, suy luận rất có lý, hầu hết các cơ quan trong phòng thoát hiểm đều do cô ta giải được. 

 

Thứ hai… có phải tôi đang bị nhắm vào không? 

 

Sao cùng một đoạn đường, Kế Như đi qua thì không sao, còn tôi thì lại bị nắm lấy cổ chân. 

 

Cùng một cơ quan, Kế Như đụng vào thì không sao, còn tôi thì lại hiện ra điểm hù dọa. 

 

Rõ ràng tôi chỉ là người đi theo cho có, nhưng người bị NPC ma vỗ vai, đứng phía sau và đuổi theo lại luôn là tôi! 

 

Nói thế này cho dễ hiểu, tôi một mình đã kích hoạt ba phần tư các điểm hù dọa trong phòng thoát hiểm. 

 

Còn lại một phần tư không nhắm vào tôi, là vì chúng liên quan đến rắn và tự hỏng trước khi chạm vào tôi. 

 

Thật vô lý! 

 

Fan trong phòng livestream cũng thấy những gì tôi gặp phải, bình luận thì đầy những tiếng [hahaha]. 

 

[Cười ch*ết mất, cô gái kia lại bị “ma” thò đầu ra hù rồi, tôi thấy biểu cảm của cô ấy như tê liệt luôn rồi!]

 

[Cô ấy luôn có khuôn mặt lạnh tanh! Nhưng phải nói thật, cái cách cô ấy không đổi sắc mặt mà liên tục bị hù thật sự rất hài!]

 

[Xong rồi, tôi bắt đầu thích cô ấy rồi, trông cô ấy y như tôi khi bị ép đi làm vậy!] 

 

Khi tôi bị ma NPC hù lần thứ mười lăm, nam NPC luôn lặng lẽ đi theo chúng tôi, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, bỗng lén lút nói qua bộ đàm bảo ngừng lại. 

 

Anh ta đi vào góc, giọng nói bị lẫn trong tiếng nhạc nền. 

 

“…Được rồi, đừng quá đáng… nếu bị phát hiện thì không hay đâu…” 

 

“Này, có phải BGM phát sai không? Đây là bản của Mạc Vũ hát mà…” 

 

“Gì cơ? Bản mới thu hỏng rồi à? Đừng làm khó tôi chứ… thay bản khác cũng được mà, cậu không thấy xui xẻo sao?” 

 

“Cậu gan lớn thật, gan lớn thì đến mà dẫn! Trời ạ!” 

 

Nói đến cuối, nam NPC bỗng nhiên tức giận phát cáu.

 

Anh ta giật tai nghe xuống, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở nơi tối tăm nhất, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không biết đang suy nghĩ gì. 

 

Đúng lúc này, âm thanh của nhạc nền bỗng dưng lớn lên, tiếng ngâm nga của người phụ nữ dường như càng lúc càng gần, nếu lắng nghe kỹ, âm thanh đó càng giống tiếng khóc. 

 

Lúc đầu khuôn mặt của nam NPC tái xanh, nhưng không lâu sau lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

12 

 

“Phòng thoát hiểm này làm tôi thấy rất khó chịu.”

 

Người đàn ông đeo khẩu trang nhỏ giọng nói với Kế Như:

 

“Chúng ta nhanh vượt qua đi?” 

 

Kế Như liếc nhìn tôi, không đồng ý:

 

“Anh đừng cứ thần thần bí bí như thế được không? Tôi vẫn chưa chơi đủ mà!” 

 

Rõ ràng câu nói này có ý ám chỉ. 

 

Tôi nhướn mày nhìn về phía Kế Như, cô ta tránh ánh mắt tôi theo phản xạ, rồi lách ra sau lưng người đàn ông đeo khẩu trang, rõ ràng là có tật giật mình. 

 

Tôi: “…” 

 

Chỉ với tâm cơ như thế, cũng đòi tính toán người khác sao? 

 

Người đàn ông đeo khẩu trang quay lại khuyên Kế Như thêm vài câu, giọng điệu mang chút sốt ruột, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý, bước đến bên nam NPC nói gì đó. 

 

Dù tôi không biết cô ta nói gì, nhưng tôi hiểu nguyên nhân khiến người đàn ông đeo khẩu trang lo lắng. 

 

Đó là tiếng hát và mùi hương càng lúc càng đậm, đậm đến mức làm tôi buồn nôn. 

 

Có thứ gì đó đang âm thầm biến đổi trong bóng tối. 

 

Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành. 

 

Nếu đoán không sai, thì sinh hồn đó đang tiến gần đến cái ch*ết. 

 

“Chắc sẽ trực tiếp hóa thành lệ quỷ…” 

 

Tôi lẩm bẩm tự nói. 

 

Nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, không hóa sớm, không hóa muộn, lại hóa ngay khi chúng tôi vào đây? 

 

“Đúng là phiền phức.” 

 

Bây giờ tôi đang trong thân xác người, đến nửa đêm mới có thể hóa thành ma, bên cạnh chỉ có vú em và kẻ phá hoại… 

 

Trong phòng thoát hiểm này toàn là người, nếu sinh hồn thực sự hóa thành lệ quỷ… thì chỉ còn cách để Liễu Tiên phá nát phòng thoát hiểm trước khi nó làm hại người khác… 

 

Hu hu, đau lòng quá, chẳng lẽ tôi còn chưa sống yên ổn thì đã phải mang nợ rồi sao? 

 

“Lâm Ngọc Diệp, cô đang lẩm bẩm một mình cái gì thế?”

 

Kế Như gọi tôi:

 

“Cần tiếp tục diễn cốt truyện rồi.” 

 

Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy nam NPC cười tươi nói:

 

“Tiếp theo, cần người rút được thẻ vai nữ cảnh sát một mình đi qua lối bí mật vào phòng chính, tìm chiếc áo cưới của cô dâu.” 

 

Nữ cảnh sát? 

 

Tôi lặng lẽ lật thẻ vai đeo trước ngực, quả nhiên là tôi. 

 

Kế Như che nửa miệng, cười mỉa mai:

 

“Ôi, Ngọc Diệp may mắn thật đấy, rút trúng tuyến đơn lẻ rồi kìa!” 

 

Tôi im lặng hai giây, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cô ta đầy ác ý. 

 

Sau đó, tôi lấy tay che miệng, tay kia làm điệu bộ kiểu “hoa lan”, chạy như một kẻ kỳ dị về phía cô ta, diễn xuất giữa lúc cô ta đang đầy thắc mắc. 

 

“Hu hu hu, sợ quá, một tân binh như tôi lại phải đi một mình tìm áo cưới!”

 

“Nhỡ… nhỡ bị nữ quỷ ám thì làm sao đây?” 

 

“Đồng chí! Nếu tôi gặp chuyện, nhất định phải mang di vật của tôi về cho gia đình!” 

 

Tôi cố ý nhét vòng tay hình con rắn vào cổ tay Kế Như, nghiêm túc nói:

 

“Nhất định đấy!” 

 

Rồi trước khi cô ta kịp phản ứng, tôi lao nhanh vào lối bí mật và đóng cửa lại. 

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page