Tôi không để ý đến cô ta, bước qua búp bê đi vào căn phòng đầu tiên, khi người cuối cùng cũng vào thì cửa “kẽo kẹt” đóng lại.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, tầm nhìn rất hạn chế, nếu đứng cách xa một chút, người chỉ là một bóng đen lờ mờ.
Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến tôi, dù chỉ là thân xác người, thì khả năng nhìn trong đêm của tôi vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều.
Khi tôi đang tò mò quan sát bố trí trong phòng, từ đâu đó tiếng âm thanh của loa phát ra giọng hát khe khẽ của một người phụ nữ.
Âm thanh lúc gần lúc xa, như thể bao trùm cả căn phòng.
“Bản nhạc này nghe ghê quá.”
Kế Như xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng than thở.
“Vậy sao? Tôi thấy khá hay mà, còn hay hơn một người bạn của tôi hát nữa.”
Tôi cảm thán.
Rồi chiếc vòng tay trên cổ tay tôi siết chặt hơn ba phần.
Khi tôi và Liễu Tiên đang âm thầm đấu trí, nam NPC bỗng hét lên một tiếng vang dội:
“Cô ấy trở lại rồi! Cô ấy trở lại rồi!”
Tôi bị dọa giật mình, Kế Như thì còn phản ứng khoa trương hơn, hét lên một tiếng rồi lao vào tôi, đẩy thẳng tôi vào tường.
Thật xấu hổ, khi là người, tôi chỉ là một kẻ yếu đuối biết chút ít đạo thuật, không thể tránh nổi cú đẩy này.
Tôi đành phải dựa vào tường, hai tay bám vào để đứng dậy, ngẩng đầu lên thì đụng ngay ánh mắt của một gương mặt trắng bệch.
Gương mặt đó áp sát vào cửa sổ trước mặt tôi, do áp quá sát nên các đường nét méo mó đến mức biến dạng.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch, môi đỏ thẫm, khi nhận thấy tôi nhìn thấy cô ta, cô ta nhe rộng miệng, lộ ra những sợi thịt đỏ bám trên răng.
Phía sau cô ta dường như có một ngọn đèn đung đưa, khiến khuôn mặt cô ta lúc sáng lúc tối.
Đầy m*áu me và kinh dị.
Tôi im lặng nhìn cô ta mười giây, sau đó từ từ giơ tay lên, giơ ngón cái ra.
Diễn xuất tốt thật.
Còn đáng sợ hơn tôi nữa!
Vì giữa chúng tôi có một cánh cửa sổ ngăn cách nên không tiện khen ngợi trình độ của cô ta bằng lời, tôi chọn cách nở một nụ cười vừa ngưỡng mộ vừa tán thành.
NPC nữ quỷ: “?”
Cô ta dừng lại vài giây, từ từ giơ tay lên sờ mặt mình, lộ vẻ bối rối.
Rồi không biết nghĩ gì, cô ta bắt đầu lùi lại từng chút một, đến khi ngọn đèn lắc qua thì biến mất.
Tôi vừa định thu ánh mắt lại thì thấy một bàn tay từ sau một cơ quan nào đó thò ra, mò mẫm một lúc rồi tắt ngọn đèn đang đung đưa.
Tôi: “…”
Gì vậy?
Cô ta không thích cách tôi khen sao?
“Lâm Ngọc Diệp, Lâm Ngọc Diệp, cô đâu rồi? Kéo tôi dậy với!”
Giọng Kế Như vang lên từ phía sau tôi.
Do cú đâm vừa rồi mạnh quá, giờ cô ta đang ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, chóng mặt mà không nhận ra mọi chuyện xảy ra ở cửa sổ.
Tôi quay đầu lại, thấy người đàn ông đeo khẩu trang đang ngồi xổm bên cạnh cô ta, tay mở rộng như muốn đưa tay ra nhưng lại không dám.
Ánh mắt không rời khỏi cô ta một giây.
Ngược lại, nam NPC kia thì đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ với vẻ mặt đầy thắc mắc.
9
Cách để vào căn phòng thứ hai là tìm manh mối từ phòng đầu tiên và giải mã câu chuyện nền của phòng thoát hiểm.
Trong phòng này, thứ trông khả nghi nhất là bàn thờ đối diện cửa chính.
Trên bàn thờ đặt một bức tranh vẽ một con rắn hai đầu, mặt mày dữ tợn, miệng há rộng.
Thân rắn quấn quanh một thi thể mặc áo cưới đỏ, khuôn mặt của thi thể là một cô gái đang khóc, nhưng thân thể lại là một bộ xương trắng rã rời.
Hai bên bức tranh đặt nến đỏ, chính giữa có một lư hương.
Trên lư hương cắm đầy những que hương đã cháy hết.
Trời ạ, làm thật quá, chủ tiệm không sợ thực sự cúng ra tà vật sao?
Khóe miệng tôi giật giật, bước đến bên bàn thờ, giả vờ tìm kiếm từ các góc cạnh và lôi ra một tờ giấy, còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên đó thì đã bị Kế Như giật lấy.
“Nếu muốn được Minh Xà bảo hộ, mỗi ngày cần đốt ba nén hương.”
Cô ta đọc từng chữ một.
“Có lẽ đây là gợi ý nhỉ? Ý là chúng ta phải đốt ba nén hương, rồi sẽ có manh mối tiếp theo.”
Vừa nghe nói phải đốt hương thật, lông mày tôi liền nhíu lại.
“Liệu có thể bỏ qua bước này không?”
Tôi hỏi nam NPC:
“Dù gì chúng ta cũng đã tìm được manh mối rồi, đúng không?”
Kế Như không đồng tình:
“Sao có thể được! Đây vốn là một phần của trò chơi mà, nếu cái gì cũng bỏ qua thì còn chơi gì nữa chứ?”
“Cô đừng làm khó NPC nữa.”
Cô ta bĩu môi nói thêm, trông rất hiểu chuyện.
Nam NPC nở một nụ cười biết ơn.
Màn bình luận cũng thấy tôi phiền phức.
[Sao cô gái này lắm chuyện thế, thích thì chơi, không thích thì thôi!]
[Đúng vậy, chơi phòng thoát hiểm mà cái này không được, cái kia cũng không chịu, nếu tôi có bạn thế này thì ra ngoài là tuyệt giao ngay.]
[Hương vốn dĩ không thể đốt bừa, đốt hương chẳng phải là đang cúng thật sao? Cẩn thận chút có gì sai đâu!]
[Bình luận trên kia, thời đại nào rồi, cậu có thể tin vào khoa học được không?]
Lúc này Kế Như đã rút ra ba nén hương, tôi không nói không rằng giật lấy.
Nhân tiện, tôi xoay người đẩy cô ta sang bên cạnh.
Kế Như suýt bay ra ngoài:
“Lâm Ngọc Diệp! Cô bị sao vậy!”
Tôi nghiêm túc đáp:
“Tôi bỗng thấy đốt hương cũng hay, để tôi đốt cho!”
Nói xong, tôi không cho cô ta cơ hội nào, giữa tiếng chửi rủa của bình luận, tôi thắp hương và cắm vào lư hương, hoàn thành liền mạch.
Nào, để tôi xem thứ gì dám để bà cô này phải đích thân cúng.
10
Bốn bức tường xung quanh phát ra vài tiếng “cạch cạch” liên tiếp.
Kế Như sợ tôi lại giành mất spotlight của mình, vội vàng kéo người đàn ông đeo khẩu trang đến bên tường.
“Cơ quan đã được mở! Hình như trên tường có tranh!”
Ở nơi máy quay không thấy được, tôi vẫn đứng yên trước bàn thờ.
Tôi nheo mắt nhìn làn khói nhẹ nhàng bay lên dọc theo bức tranh và cuối cùng biến mất vào miệng con rắn hai đầu.
Con rắn trong bức tranh bỗng nhiên thay đổi một cách tinh tế.
Đôi mắt của nó di chuyển xuống một chút, như thể đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng khi tôi tập trung nhìn kỹ lại, đôi mắt đó lại trở về chỗ cũ.
Cùng lúc đó, khóe miệng của cô dâu đang khóc trong tranh dường như cong lên.
Trong chớp mắt, bức tranh động đậy, một luồng khí lạnh lẽo ập đến!
“Xì!”
Liễu Tiên còn nhanh hơn nó!
Bóng dáng cô ấy như tia chớp, “vút” một cái từ cổ tay tôi lao ra, há miệng lớn nuốt trọn luồng khí đó, rồi bắt đầu nôn khan xuống đất…
“Ọe! Sao lại hôi thế này!”
Liễu Tiên cảm thấy mình bị oan ức lớn, cô ấy xoắn thân rắn quanh lư hương, quay về phía bức tranh tà quát lớn:
“Bản tiên vì nghèo mà đã lâu không được ăn hương mà Ngọc Diệp dâng rồi! Từ đâu xuất hiện con rắn xấu xí dám cướp thức ăn của ta!”
“Cướp thức ăn thì thôi đi, còn định cướp vé ăn nữa! Gan lớn thật! Nếu không vì ngươi quá dở, ta đã ăn ngươi đến sạch sẽ không còn mẩu nào!”
Con rắn trên tranh run rẩy một chút, cô dâu như khóc dữ dội hơn.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng nó:
“Ôi tổ tông họ rắng ơi! Nhà ai lại đi chơi phòng thoát hiểm kinh dị mà mang theo bà tổ của tôi chứ!”
Con rắn nhỏ này sao lại lắm lời như Liễu Tiên vậy?
Tôi bịt tai, nép vào một bên.
Bạch Tiên từ từ hiện hình, gương mặt ngây thơ lộ vẻ băn khoăn:
You cannot copy content of this page
Bình luận