Phòng Thoát Hiểm Kinh Dị

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Sau khi làm xong hành động này, cô ta cũng đơ ra, kết quả là, cô ta giữ nguyên tư thế đó nhìn thẳng vào tôi, không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngùng. 

 

Vài giây sau, Kế Như mới hoàn hồn. 

 

Cô ta bực bội lườm tôi một cái, lẩm bẩm nhỏ: 

 

“Nhìn cái gì mà nhìn! Cô cũng đâu muốn để nhiều người thấy vết sẹo đó chứ?” 

 

 

Tôi cũng không biết mình bị gì mà lại xuất hiện trước cửa hàng phòng thoát hiểm. 

 

Biển hiệu của cửa hàng này là phòng thoát hiểm kinh dị. 

 

Trên màn hình ở quầy thu ngân, câu chuyện nền đang được phát lặp đi lặp lại, hình ảnh lộng lẫy xen kẽ đen đỏ cộng với tiếng hét không ngừng vang lên từ trong phòng thoát hiểm, làm cho phòng chờ náo nhiệt thêm phần hấp dẫn. 

 

Sự náo nhiệt sống động này chỉ có ở thế gian mà thôi. 

 

Nhưng tôi lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ. 

 

Đó là mùi gì? 

 

Tôi cau mày nhìn xung quanh, không thấy điều gì kỳ lạ. 

 

“Bạch Sơ.”

 

Tôi khẽ gọi. 

 

Bạch Tiên hiện hình dưới chân tôi, nhắm mắt hít một hơi sâu, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:

 

“Thưa chủ nhân, đó là sinh hồn, dường như bị thứ gì đó bao bọc lại, mùi rất nhẹ.” 

 

Sinh hồn? 

 

Dù tôi chưa từng chơi trò thoát hiểm hay vào nhà ma, nhưng cũng hiểu rằng những nơi như vậy quanh năm bị bao phủ bởi bóng tối và cảm xúc tiêu cực của con người, rất dễ sinh ra âm khí. 

 

Mà nơi có nhiều âm khí thường dễ thu hút các “bạn nhỏ” kiểu này kiểu kia, tạo thành một vòng sinh thái khép kín kỳ lạ. 

 

Sinh hồn ở lại những nơi này không phải chuyện tốt, không cẩn thận có thể hóa thành lệ quỷ hoặc oán linh. 

 

Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. 

 

Trở thành ma thôi mà, có gì to tát đâu! 

 

Tôi không định xen vào chuyện này, nhưng vẫn đi khuyên Kế Như đừng chơi nữa. 

 

“Không phải là cô sợ rồi chứ?”

 

Lúc này, Kế Như đang chào hỏi vào chiếc GoPro gắn trên cổ áo của một người đàn ông đeo khẩu trang. 

 

Người đàn ông này còn cầm một chiếc điện thoại, trên đó hiển thị màn hình livestream. 

 

Tôi đáp: “À, đúng rồi, tôi sợ lắm!” 

 

Kế Như giật mình, không ngờ tôi lại nhận thua nhanh gọn như vậy, cô ta lập tức thay đổi chiến lược. 

 

Cô ta làm vẻ mặt khó xử nhìn vào ống kính:

 

“Nhưng tôi đã hứa với các fan là sẽ livestream góc nhìn đầu tiên khi chơi phòng thoát hiểm kinh dị rồi, bây giờ chúng ta đã đến cửa, chẳng lẽ lại bỏ cuộc vào phút chót sao?” 

 

Cô ta cắn môi, trông vô cùng ấm ức:

 

“Ngọc Diệp, cô không biết, thật ra tôi rất sợ phòng thoát hiểm kinh dị, nhưng vì cô rủ nên tôi mới đến, vì tôi thật sự muốn làm bạn với cô.” 

 

“Bây giờ, cô lại đột ngột nói không chơi nữa… Không sao, tôi không thể thất hứa! Cô cứ về đi! Một mình tôi cũng được!” 

 

Nói xong, thậm chí cô ta còn cố ép ra hai giọt nước mắt. 

 

Diễn xuất quá đạt! 

 

Tôi cảm động: “Được! Vậy cô tự chơi đi!” 

 

Kế Như: “?”

 

Lúc này, trên màn hình bình luận: 

 

[Cô gái này gây chuyện à? Không phải cô ấy rủ streamer sao, đến lúc này lại bảo không chơi, định trêu chọc người ta à!]

 

[Huhu, bé Như nhà tôi quá hiểu chuyện nên bị một cô gái xấu xí bắt nạt! Đúng là phải cẩn thận khi kết bạn!]

 

[Nói thật, căn phòng thoát hiểm mà họ chọn tôi đã chơi qua rồi, cực kỳ kinh dị, tuyến đơn lẻ rất dài, có một NPC diễn xuất rất đạt, suýt chút nữa làm tôi sợ tè ra quần!]

 

[Thật sao? Cảm giác muốn xem hơn nữa rồi!]

 

Tôi thật sự không quan tâm đến những gì bình luận đang nói, điều tôi quan tâm là, sao cô ta lại khỏe thế này! Cánh tay tôi rút mãi mà không ra! 

 

Kế Như nắm chặt tay tôi, quay lưng về phía máy quay, nghiến răng nói nhỏ:

 

“Ba ngàn!” 

 

Tôi ngẩn người, cái gì cơ? 

 

Cô ta sốt ruột, ghé sát tai tôi nói nhỏ: 

 

“Ba ngàn tiền cát-sê, được không? Cô không lộ mặt, sao anh Tử Trừng có thể xem buổi livestream của tôi được? Nếu anh ấy không xem livestream của tôi, làm sao tôi thể hiện được sức hút của mình?” 

 

“Tôi có lộ mặt anh ấy cũng không xem đâu!”

 

Tôi vội vàng phủi sạch quan hệ với Lương Tử Trừng. 

 

Vừa dứt lời, một hiệu ứng tặng quà vang lên từ livestream, sau đó tài khoản có dấu V xác nhận [Lương Tử Trừng] hiện lên rõ ràng. 

 

[Lương Tử Trừng: Oa! Các cô thật sự đi chơi à? Chơi vui nhé, tôi sẽ giúp các cô quảng bá!]

 

Kế Như: “!” 

 

Tôi: “……” 

 

Tôi: “Năm ngàn!” 

 

Kế Như: “Thỏa thuận!” 

 

 

“Đồng chí này, chuyện này đã xảy ra mười năm trước rồi, bây giờ các anh đến điều tra thì còn tra được gì nữa?” 

 

“Đây, chính là chỗ này.” 

 

“Cửa mở không được à? Đương nhiên rồi! Bỏ hoang mười năm rồi, sao người ngoài chúng ta có thể giữ chìa khóa được chứ. 

 

“Chìa khóa dự phòng à? Cũng có thể, tôi đề nghị anh tìm trong sân xem sao…” 

 

NPC nam trong phòng thoát hiểm diễn xong phần mở đầu, đứng tại chỗ cười toe toét nhìn chúng tôi. 

 

Lúc này, chúng tôi đang đứng trước một cánh cửa gỗ có vẻ sắp sập, trên cửa in đầy những dấu tay đỏ như máu, ở giữa treo một chiếc khóa kim loại thông dụng. 

 

Không biết có phải vì bật điều hòa và tắt đèn hay không mà nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với phòng chờ. 

 

Mùi hương ngọt ngào ấy cũng đậm hơn một chút. 

 

Kế Như đứng ở phía sau chếch về bên phải của tôi, nghiêm túc nói với máy quay:

 

“Có vẻ đây là câu đố đầu tiên, chúng ta cần tìm chìa khóa để vào ngôi nhà ma ám.” 

 

“Ở đây tối quá, không nhìn thấy gì cả… Ôi, nổi hết da gà lên rồi… Cố lên, Tiểu Như!” 

 

Kế Như nắm chặt tay, làm động tác cổ vũ, đồng thời trên màn hình bình luận nổi lên như sóng. 

 

[Mọi người xem cô gái kia đang làm gì kìa? Cô ta có phải đang chạm vào vết máu trên cửa không?]

 

[Trời ơi, trời ơi, cô ta ngửi rồi! Cô ta ngửi thật! Biến thái quá!]

 

[Lắm trò vậy sao không đi diễn kịch đi? Vào livestream của người khác làm trò này, muốn nổi tiếng đến phát cuồng rồi à?]

 

Kế Như cũng phát hiện ra hành động của tôi, lông mày cô ta giật giật, rõ ràng không hài lòng vì tôi đã thu hút sự chú ý của fan cô ta. 

 

“Cô đang làm gì vậy?” 

 

Tôi hạ tay xuống, yên lặng nghiêng đầu nhìn cô ta. 

 

“Thật sự không cân nhắc việc đi sao? Hoặc đổi sang chơi phòng thoát hiểm khác cũng được, đây là máu thật đấy.” 

 

Kế Như sững sờ, rồi bật cười ha ha cùng với màn bình luận. 

 

“Chẳng phải máu sao? Ngọc Diệp, cô nhập vai quá rồi!” 

 

“Thôi nào, mọi người đừng cười cô ấy mà, Ngọc Diệp vừa mới đến thành phố lớn, trước đây chưa từng chơi phòng thoát hiểm, nghĩ rằng đạo cụ là thật cũng là điều bình thường.” 

 

Tương tác xong với fan, Kế Như cố tình quay lưng về phía ống kính, cười đầy thách thức với tôi. 

 

Ánh mắt cô ta rõ ràng viết lên chữ “cô sợ rồi”, nhưng giọng nói lại mang vẻ uất ức: 

 

“Ngọc Diệp, lần này cô đừng cố tình dọa tôi nữa. Tôi hứa với cô, chơi xong sẽ đi ngay, sau này sẽ không nhờ cô đi cùng nữa, được không?” 

 

Cô gái này đúng là giỏi diễn xuất thật. 

 

Tôi đảo mắt lên trần nhà, lại liếc nhìn vết máu trên cánh cửa gỗ, nghĩ đến năm ngàn tệ. 

 

“Được rồi.” 

 

Người tài trợ không ngại đây là máu thật, thì tôi còn sợ gì nữa. 

 

 

Chìa khóa được tìm thấy trong một giếng cạn. 

 

Vừa nhấc lên, từ dưới đất có một bàn tay giả bật ra nắm lấy tôi. 

 

Khi tôi gỡ tay ra và cầm chìa khóa mở cửa, một con búp bê rơi xuống, mái tóc giả phủ kín mặt tôi. 

 

Kế Như đứng sau tôi hét lên vài tiếng không to không nhỏ, nghe kỹ còn có vẻ như đang hả hê. 

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page