Phòng Thoát Hiểm Kinh Dị

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Còn khi là ma, tôi là “Bán Quỷ Vương” mà mọi yêu ma quỷ quái đều phải kính nể. 

 

Còn tại sao là “Bán Quỷ Vương”, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ có cơ hội kể cho các bạn nghe. 

 

Chủ yếu là hiện tại, Quỷ Vương tôi đang bị mắng, không rảnh. 

 

Giáo vụ ngồi sau bàn làm việc, bên tay ông là báo cáo bệnh viện chứng nhận “bệnh da không truyền nhiễm” của tôi, ngón trỏ gõ nhẹ vào báo cáo, giọng điệu đầy tiếc nuối giáo huấn tôi: 

 

“Em nói xem, tại sao phải dọa bạn học chứ? Em đâu có gì sai, giải thích đàng hoàng chẳng phải là được sao?” 

 

Tôi cười cười nhìn giáo vụ, không nói lời nào. 

 

Giáo vụ bất lực nhìn tôi vài giây, ánh mắt rơi xuống bộ đồ thể thao che kín mít của tôi, giọng nói bất giác trở nên mềm mỏng hơn: 

 

“Haizz, bây giờ tình hình của em chắc đã lan truyền khắp trường rồi. Nếu có bạn học nào nói những lời không hay, em hãy đến tìm thầy, thầy sẽ đi nói chuyện với họ.” 

 

“Còn cười! Nghe rõ chưa?” 

 

Tôi vội vàng gật đầu, một lúc sau lại nở một nụ cười ngờ nghệch. 

 

Giáo vụ quay mặt đi, trông như không thể nhìn nổi nữa. 

 

Ông lấy từ ngăn kéo ra một hộp cơm đầy ắp, nắp hộp như sắp không đậy nổi, đưa cho tôi và bảo tôi mau đi ra chỗ khác. 

 

Tôi ôm hộp cơm, vẫy tay chào ông và con mèo linh màu trắng trên vai ông, rồi hớn hở chuồn đi.

 

 

Tin tức hoa khôi mới của năm nhất, cô nàng hotgirl mạng có 200 nghìn người theo dõi hét lên “Ma kìa” và chạy khỏi ký túc xá nữ sinh được đưa lên trang công khai của trường H. 

 

Cùng với đó, câu chuyện về một nữ sinh năm nhất bị bệnh da nghiêm trọng phải ở phòng đơn cũng được đồn thổi khắp nơi. 

 

Ký túc xá đơn của trường H chỉ có vài chục phòng, sinh viên chẳng cần nghĩ nhiều đã đoán ra ngay người đó là tôi. 

 

Vì thế, chưa đầy một tháng sau khi nhập học, tôi đã nổi tiếng theo một cách đặc biệt. 

 

Dù là ở căn-tin hay trên đường, trong phạm vi hai mét quanh tôi chẳng có ai. 

 

Nhưng dù tôi ở đâu, cách tôi mười mét luôn có những ánh mắt nhìn tôi đầy kỳ lạ, như muốn xuyên qua lớp áo khoác để xem bệnh da nghiêm trọng của tôi trông như thế nào. 

 

Cứ nhìn đi, mỹ nhân nào mà chẳng chịu các ánh mắt phán xét! 

 

Tôi không sợ hãi gì, ôm hộp cơm, vừa đi vừa ngân nga bài hát, hướng về ký túc xá.

 

Khi trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Lamborghini màu hồng Barbie cực kỳ nổi bật, tôi lập tức xoay người và chạy thục mạng. 

 

Không thấy tôi! Không thấy tôi! Không thấy tôi! 

 

“Lâm Ngọc Diệp! Tôi ở đây! Tôi ở đây!” 

 

Câu “Tôi ở đây” đầu tiên rõ ràng còn cách mấy chục mét, nhưng đến khi Lương Tử Trừng nói đến lần thứ ba, tay tôi đã bị anh ấy nắm lấy. 

 

Ai hiểu cho tôi đây! 

 

Tôi, một con ma, lại bị một con người đuổi theo! 

 

Còn bị đuổi kịp nữa chứ! 

 

Trong lòng tôi thầm chửi nhà họ Lương đều là chó, rồi bị kéo về bên cạnh chiếc Lamborghini màu hồng Barbie… 

 

“Hơ… hơ… xe mới hả? Đúng là… đặc biệt quá nhỉ…”

 

Tôi xoa tay, miễn cưỡng khen ngợi. 

 

Không còn cách nào khác, học phí và báo cáo bệnh viện đều do Lương Tử Trừng giúp đỡ. 

 

Phải lịch sự với người tài trợ. 

 

Lương Tử Trừng gãi đầu, ngượng ngùng nói:

 

“Mấy ngày trước tôi về nhà tổ họ Lương, hình như ông cụ và anh họ đã phát hiện ra Khôi Tiên, nên đã tặng tôi một chiếc thẻ và một chiếc xe.” 

 

“Chỉ là không hiểu sao lại có màu này, tôi đâu phải con gái.”

 

Anh lộ vẻ khó hiểu. 

 

Gia tộc họ Lương là nhà ngoại của Lương Tử Trừng, nhưng ông ngoại của anh dường như chỉ là nhân vật bên lề trong gia tộc. 

 

Tôi nghiêng người sang phải, liếc nhìn thấy con chuột xám lớn đang ngồi thoải mái trên ghế phụ, đôi mắt còn lấp lánh hình trái tim màu hồng. 

 

Lý do thì rõ ràng rồi. 

 

Dù là Lương Tử Trừng hay chiếc xe sang màu hồng Barbie bên cạnh, đều là tâm điểm chú ý trong trường đại học.

 

Ngay lập tức, xung quanh chúng tôi đã tập trung không ít người, thậm chí có vài bạn học còn lấy điện thoại ra chụp ảnh. 

 

Lương Tử Trừng là một streamer nổi tiếng có hàng triệu người theo dõi, nên anh ấy đã quen với ống kính, không bị ảnh hưởng gì, anh rút từ trong túi ra một xấp vé và đưa cho tôi. 

 

“À đúng rồi, tôi đến để đưa cái này cho cô. Phòng thoát hiểm này mời tôi đến livestream, tặng cả đống vé, cho cô đây, dẫn bạn bè đi chơi nhé!” 

 

“Cô không biết đâu, gần đây trên màn chiếu, cửa sổ và trần nhà của nhà tôi cứ in đầy dòng chữ “Làm sao để Ngọc Diệp kết bạn với con người”, nếu tôi không ra tay, chắc sẽ bị bảo gia tiên của cô ép đến phát điên mất.” 

 

Anh ấy than thở với vẻ đau đầu. 

 

Tôi cúi xuống nhìn, trên vé in hình nền cổ kính nhưng âm u rùng rợn, ngẩng đầu lên còn thấy dòng chữ “Ta sẽ mãi mãi đợi cô ở đây” được viết bằng nét chữ đen đỏ run rẩy. 

 

Tôi thật sự không muốn nhận chút nào. 

 

Trong lúc tôi còn chần chừ, một bóng người chen vào. 

 

Kế Như với mái tóc xoăn màu hạt dẻ và lớp trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, chớp đôi mắt to tròn, giọng ngọt ngào nhìn Lương Tử Trừng:

 

“Anh Tử Trừng, đã lâu không gặp, dạo này anh vẫn khỏe chứ?” 

 

Lương Tử Trừng nhìn tôi đầy nghi hoặc:

 

“Từ khi nào mà cô đã lớn mạnh đến mức có tổ chức “Bồ Câu Quái” vậy?” 

 

 

Rõ ràng Lương Tử Trừng không nhớ Kế Như. 

 

Ngay cả khi Kế Như lấy điện thoại ra, cho Lương Tử Trừng xem tài khoản trên nền tảng livestream của mình, Lương Tử Trừng vẫn không nhớ ra cô ta. 

 

“Sao, sao anh lại không nhớ em chứ… Rõ ràng anh đã nói em rất đặc biệt, anh rất ngưỡng mộ em mà…” 

 

Kế Như nói với giọng đầy oán trách, rồi lườm tôi một cái sắc lẻm. 

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào những tấm vé thoát hiểm trên tay Lương Tử Trừng, mắt sáng lên, nở nụ cười tươi. 

 

“Anh Tử Trừng, anh định đi chơi thoát hiểm cùng Ngọc Diệp à? Ở đây có nhiều vé thế này, chắc là còn mời thêm người khác nữa phải không?” 

 

“Em và Ngọc Diệp là bạn thân, rất thích chơi thoát hiểm, nếu anh không ngại, em có thể đi cùng được không?” 

 

Giọng cô ta trong trẻo, lời nói rất tự nhiên, dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. 

 

Để chứng minh lời mình, cô ta còn thân mật khoác lấy cánh tay tôi. 

 

Đám đông xung quanh lập tức phát ra tiếng “xì”, tôi tinh tai nghe thấy có người đang thì thầm:

 

“Cô ta không sợ bị lây bệnh à…” 

 

Tôi cũng rất tò mò về vấn đề này, rồi nhận ra cô nàng đang khoác tay tôi đang run lên bần bật. 

 

Ôi chao, giới trẻ bây giờ, vì tình yêu, đúng là dám liều mạng! 

 

Lương Tử Trừng nghe lời Kế Như, vui đến nỗi cười rạng rỡ, khiến không ít cô gái xung quanh đỏ mặt. 

 

Anh quay sang nói với tôi:

 

“Hóa ra cô đã kết bạn được nhanh vậy! Tuyệt quá!” 

 

Rồi anh vui vẻ quay sang Kế Như nói:

 

“Tất nhiên tôi không ngại, vì tôi đâu có đi! Chúc hai người chơi vui vẻ nhé!” 

 

Cuối cùng, anh lái xe đi trong khi nụ cười dần cứng đờ của Kế Như. 

 

Kế Như thực sự bị đứng như trời trồng trong tiếng cười của những người xung quanh một lúc lâu, mới nhận ra rằng mình vẫn đang khoác tay tôi. 

 

Cô ta giật mình, buông tay ra, chỉ tay vào tôi định nổi giận, đúng lúc đó một cơn gió thổi tới. 

 

Cơn gió làm cổ áo hơi mở của tôi lay động, để lộ ra những vết thương đen phủ kín xương quai xanh, thoắt ẩn thoắt hiện. 

 

Kế Như gần như bị điện giật lao về phía tôi, không nghĩ ngợi gì mà kéo khóa áo khoác lên cao nhất, tay còn giữ cổ áo để che kín. 

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page