“Chỉ là ngủ một đêm thôi mà? Ngủ với hắn cũng là ngủ, ngủ với người khác cũng là ngủ, giờ xã hội thoáng như vậy, ngủ một đêm thì có sao đâu!”
Cha và anh trai cùng đứng trước mặt tôi, họ quay lưng về phía ánh sáng, trách mắng tôi, tôi ngẩng đầu lên, không nhìn rõ khuôn mặt họ.
Tôi chỉ biết miệng họ mở ra rồi khép lại, những lời từ đó tuôn ra như từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra tôi thật ích kỷ.
Hóa ra người sai là tôi.
Hóa ra anh ta nói đúng, thật sự không có ai quan tâm đến tôi cả.
Tim tôi đau đớn.
Như thể có những mũi dao găm khắp nơi.
Khoan đã.
Dao?
Dao đâu rồi?
Tôi đổ đầy nước vào bồn tắm, rồi đặt con búp bê vào trong bồn.
Nó nhắm mắt lại, trông như đang ngủ rất yên bình trong nước.
Tôi gục đầu bên cạnh bồn tắm, rút dao ra và rạch cổ tay mình.
Sau đó, tôi đưa tay vào bồn, nắm chặt tay con búp bê.
21
Nỗi uất ức, bất lực và tuyệt vọng của Mạc Vũ theo dòng khí quỷ tràn vào linh hồn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, cơn giận dữ trong tôi nuốt chửng lý trí!
Một ý nghĩ mạnh mẽ chiếm lấy tâm trí tôi.
Xé hắn ra!
Ăn thịt hắn!
Tôi lao thẳng đến nam NPC, há miệng, để lộ những chiếc răng nanh nhọn, cắn vào ngực hắn.
Ngay lúc đó, từ không trung truyền đến một âm vang nhịp nhàng, một cánh tay vươn ra trước mặt tôi, chấp nhận mất một mảng thịt để cứu nam NPC.
Một giọng nói đầy uy nghi vang lên:
“Tôn chủ, không thể ăn thịt người!”
Máu trong miệng chứa đầy hương vị quen thuộc, cũng là thứ gọi lý trí của tôi trở về.
Lúc này, tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào, Bạch Tiên đã ôm lấy chân tôi, còn Liễu Tiên ôm lấy eo tôi, trên cơ thể họ hiện lên vô số vết thương nhỏ, máu rỉ ra từ những vết nứt.
Nhưng trên gương mặt họ chỉ có sự lo lắng.
Chủ nhân của cánh tay đó, từ một người đàn ông trung niên uy nghi đã biến thành một ông lão tóc bạc trắng.
Ông rút tay về, ho khan hai tiếng, trông rất yếu ớt.
“Tôn chủ, không thể ăn thịt người.”
Hoàng Tiên lặp lại.
Tôi lập tức thu lại khí quỷ phát ra, cảm thấy vô cùng hổ thẹn:
“Ông Hoàng, cháu xin lỗi…”
Xé không gian là một pháp thuật tiêu hao tiên lực rất lớn, ông Hoàng hiếm khi sử dụng trừ khi cần kíp.
Ông vẫy tay, giải tán pháp thuật, cả người tiên biến mất trong không trung.
Tôi quay lại nhìn Liễu Tiên và Bạch Tiên:
“Xin lỗi, có đau lắm không?”
Liễu Sơ Sơ kiêu ngạo hất tóc, rồi trốn vào vòng tay và chìm vào giấc ngủ, còn Bạch Tiên đưa hai tay lên, lòng bàn tay nâng một viên kẹo sữa trắng toát, nhìn tôi như khoe khoang báu vật.
“Tôn chủ, ta mang kẹo cho ngài, ta đã ngoan ngoãn canh giữ thân thể của ngài đấy! Ta canh rất giỏi!”
Nói xong, cô ấy cũng chìm vào giấc ngủ.
Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực ấm áp, mọi ác khí bao quanh đều tan biến.
Tôi đứng thẳng dậy, nhìn Mạc Vũ vẫn còn bị oán khí quấn quanh, trong lòng đã có kế hoạch.
22
Là Bán Quỷ Vương duy nhất trên thế gian, tôi có một bí thuật đặc biệt.
Tôi có thể nuốt chửng mọi oán khí trong cơ thể lệ quỷ, hoàn thành việc siêu độ.
Cái giá phải trả là, tôi phải gánh chịu tội lỗi của đối phương cùng lúc.
“May mà cô là một đứa trẻ tốt.”
Tôi ngồi xếp bằng trên đất, nhìn Mạc Vũ với chiếc váy đã trở lại màu trắng tinh, nói.
Cô ấy đã tỉnh táo lại, nhưng dường như không còn nhớ gì về những gì vừa xảy ra và cũng không biết tôi là ai.
Cô ấy đã trở thành một sinh hồn thuần khiết.
Hơi tiếc thật.
Mới làm bạn với nhau không lâu.
Tôi lặng lẽ thở dài trong lòng.
Tôi hỏi: “Cô biết mình vẫn còn sống không?”
Mạc Vũ ngây người trong vài giây, rồi từ từ gật đầu.
Sau đó, từ lời kể của cô ta, tôi biết được câu chuyện sau khi cô ta tự tử.
Cô ta được người anh trai về nhà lấy tài liệu cứu sống, nhưng sau khi đưa đến bệnh viện thì cô ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Cô ta lơ lửng trên cơ thể mình, nhìn thấy anh trai bị hủy hôn, cha bị những lời đàm tiếu, trên gương mặt hai người đàn ông khi nhìn cô ta chỉ đầy vẻ u ám.
Cô ta nhìn đồng nghiệp cùng nhau đến thăm mình, nhìn cha và anh trai nói chuyện thân thiện với Dũng, nhìn Dũng lén lấy con búp bê đặt trên tủ đầu giường đi.
Cô ta cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
“Nhưng họ đã khóc.”
Khi Mạc Vũ nói ra câu này, trên mặt cô ta vẫn còn mang nét bối rối.
Cô ta hỏi tôi:
“Tôi không phải là gánh nặng sao? Tại sao họ lại khóc?”
Người mà cô ta nhắc đến, chính là cha và anh trai.
Hai người đàn ông từng khiến cô ta mất đi khát vọng sống, không ngờ rằng, mỗi ngày đều đến bệnh viện để trông chừng cô ta.
Khi bệnh viện thông báo rằng Mạc Vũ có thể sẽ như vậy cả đời, họ ngồi bên nhau trên bậc thang cầu thang, hút thuốc, cúi đầu, cơ thể run lên.
Họ khóc.
Cha nói, ông định bán căn nhà để lấy tiền chữa trị cho Mạc Vũ.
Anh trai nói, nếu Mạc Vũ không bao giờ tỉnh lại, anh sẽ không cưới vợ, sẽ ở bên cô ta cả đời.
Mạc Vũ nói đến đây, lại hỏi tôi:
“Tại sao họ lại khóc?”
Tôi nói tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết rằng, con người luôn là những sinh vật phức tạp, vừa yêu vừa ghét.
Trong sự im lặng, tôi cầm con búp bê đặt vào tay Mạc Vũ.
“Nghĩ kỹ mà xem, chính thứ nhỏ bé này đã bảo vệ cô.”
“Linh hồn lạc trôi quá lâu trên trần thế sẽ dần quên mình là ai, rồi từ từ hóa thành lệ quỷ.”
“Đối với cô, nơi quan trọng nhất trên thế gian này, ngoài ngôi nhà của mình, chính là căn phòng thoát hiểm này, thế nên cô đã quay lại đây, ngày ngày lặp lại công việc đóng vai ma để dọa người.”
“Những nơi như thế này sẽ tụ tập rất nhiều thứ xấu xa, nhưng khi tôi gặp cô lần đầu, tôi không hề nhận ra cô là linh hồn.”
“Điều đó chứng tỏ, cô vẫn giữ được lòng thiện lương.”
“Nhưng linh hồn không thể làm được điều này, trừ khi có một thứ gì đó đã hấp thụ hết mọi ác ý thay cô.”
Mạc Vũ kinh ngạc nhìn con búp bê, rồi từ từ, từ từ ôm chặt nó vào lòng.
Tôi gọi Hắc Bạch Vô Thường đến, nhắc nhở cô:
“Cô cần phải quyết định, chọn sống hay chọn ch*ết.”
*Phần Kết*
Lần này, Hắc Bạch Vô Thường đến không phải là Thất Gia và Bát Gia, mà là Bạch Thập Ngũ và mẹ của Lương Tử Trừng!
Mẹ của Lương Tử Trừng mỉm cười hành lễ với tôi:
“Từ lần trước gặp mặt, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô Ngọc Diệp! Phiền cô đã chăm sóc cho thằng con ngốc của tôi.”
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, quay quanh bà vài vòng:
“Trời ơi! Khi còn sống bà là cảnh sát, ch*ết rồi vẫn phải thi vào biên chế sao?”
Tôi lại nhìn sang Bạch Thập Ngũ đầy ngạc nhiên:
“Thập Ngũ, sao em cao thế này rồi! Lần này sao em lại đến?”
Bạch Thập Ngũ mỉm cười cúi xuống, gỡ chiếc mũ cao bất thường trên đầu, để tôi như xưa, nghịch ngợm vuốt tóc của cậu vài cái.
Cậu dịu dàng nói:
“Thất Gia bảo em hướng dẫn người mới, còn nói nhìn thấy chị là thấy phiền, không muốn đến.”
“Đồng đội mới của em khi còn sống là cảnh sát, người đàn ông bị chị vặn xoắn lại ở góc kia, chị yên tâm giao cho bọn em, Địa phủ sẽ thông báo cho đồng nghiệp ở Dương gian, hắn sẽ nhận được hình phạt thích đáng.”
“Bát Gia cũng bảo chị yên tâm, nói rằng người mà chị để mắt tới, sau khi ch*ết Địa phủ sẽ chăm sóc đặc biệt.”
Bạch Thập Ngũ dừng lại một chút, rồi ghé sát tai tôi thì thầm thêm:
“Bát Gia còn nói, kẹo rất ngọt, chỉ là bị Thất Gia giành mất, bảo lần sau chị lại đốt thêm cho hai vị ấy.”
“Vậy thì, tạm biệt cô Ngọc Diệp, hẹn gặp lại lần sau.”
You cannot copy content of this page
Bình luận