Hoa khôi trường livestream phòng thoát hiểm kinh dị, nhất quyết kéo tôi theo làm nền.
Cô ta đã mua chuộc NPC để hù dọa tôi, thậm chí còn nhốt tôi vào phòng tối.
Nhưng tôi là Quỷ Vương đấy!
Chuyện này không phải là đúng chuyên ngành sao?
Trong phòng thoát hiểm, tôi xõa tóc rũ rượi, mặc bộ đồ đầy máu chạy theo sau cô ta:
“He he he, cô gái ơi, đừng chạy mà!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, buổi thoát hiểm kinh dị thực sự bắt đầu.
1
“Lâm Ngọc Diệp, đừng được nước làm tới! Cho cô hai ngàn, lập tức đổi phòng với tôi!”
Kế Như chống nạnh bằng một tay, tay còn lại cầm hai ngàn tệ xòe ra như chiếc quạt, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.
Tôi khao khát nhìn đống tiền hai ngàn đó, cảm thấy chúng sáng lấp lánh!
Nhưng tôi vẫn rất kiên quyết lắc đầu:
“Không được.”
“Sao, chê ít à?”
Kế Như nhướng mày, bước vào đá nhẹ chiếc cặp sách cũ của tôi đặt dưới đất, rồi còn làm bộ bịt mũi chê bai, đi vòng quanh giường tôi như thể phòng của tôi là bãi rác.
Trên mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường không hề che giấu.
“Cô nghèo rớt mồng tơi như thế này mà còn tham lam sao? Thật không hiểu sao anh Tử Trừng lại chăm lo cho cô đến vậy.”
“Nhiều nhất là ba ngàn, hôm nay cô dọn đi ngay, phòng đơn thuộc về tôi!”
Kế Như ngẩng đầu lên, ra lệnh với vẻ kiêu ngạo.
Hừ, tôi đã nói cô gái này sao cứ ba ngày lại châm chọc tôi, hóa ra là fan cuồng của Lương Tử Trừng.
Đã bảo lúc nhập học không cần anh ấy đưa đi rồi, vậy mà anh ấy cứ muốn đưa.
Quả nhiên người nhà họ Lương là khắc tinh của tôi!
Tôi bực mình liếc nhìn Kế Như, chẳng buồn để ý tới cô ta, quay lưng đi giặt bộ quân phục.
Thái độ của tôi khiến Kế Như không nhịn nổi, bởi lúc này trước cửa phòng đã có vài cô gái đứng xì xào bàn tán.
Cô ta tức giận không kìm được:
“Cô có thái độ gì đấy! Đồ nhà quê, lấy tư cách gì mà ngạo mạn như vậy! Định diễn trò cho ai xem chứ?”
“Với lại, đều là tân sinh viên, tại sao cô được ở phòng đơn, còn chúng tôi phải ở phòng bốn người?”
Vì quá kích động, giọng của cô ta trở nên the thé và chói tai.
Mấy cô gái ở cửa nghe vậy, cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa đầy bất mãn:
“Đúng vậy, tại sao lại là cô ta ở phòng đơn chứ?”
Tôi vừa định mở miệng thì cảm thấy cổ tay mát lạnh, một cảm giác mềm mại và lạnh lẽo bò dọc cánh tay tôi, cuối cùng dừng lại bên má tôi.
Bảo gia tiên của tôi, Liễu Tiên hóa thành hình dạng nguyên bản, dùng đầu rắn của mình cọ cọ vào mặt tôi.
Cô ấy háo hức nói:
“Cô gái này thật vô lễ, Ngọc Diệp, có cần ta dọa cô ta một chút không?”
Lời vừa dứt, từ trên đỉnh đầu tôi lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy lạ kỳ, như thể có móng vuốt nhỏ đang bò lên đó.
Một giọng nói non nớt mềm mại vang lên từ đó:
“Để bản tiên làm! Vẽ vòng tròn nguyền rủa cho tiền trong túi cô ta bay sạch!”
Trời ạ, đúng là một lời nguyền độc ác!
2
Tôi tên là Lâm Ngọc Diệp, là một người bình thường sống cùng năm vị bảo gia tiên.
Bảo gia tiên không giống như hình tượng thần tiên trong ấn tượng của mọi người, họ là động vật hoặc hồn ma hóa thành tiên nhờ sự tín ngưỡng của con người, mang trong mình sự hoang dại và tà tính, không hoàn toàn thiện lương.
Nếu không có sự ràng buộc, thì họ không khác gì yêu quái.
Bảo gia tiên của tôi thuộc năm dòng Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu và Khôi, nguyên hình lần lượt là cáo, chồn vàng, nhím, rắn và chuột.
Vì tôi phải ở ký túc xá khi đi học, ba vị tiên nam Hồ, Hoàng và Khôi đã chuyển đến ở cùng người bạn thân Lương Tử Trừng của tôi, chỉ có hai vị tiên nữ Liễu và Bạch ở lại bên cạnh tôi.
Tôi gãi đầu, nhét Bạch Tiên vào kẹp tóc hình con nhím; rồi cọ cọ mặt, để Liễu Tiên quay lại vòng tay bạc.
Chuyện nhỏ thế này, không cần phiền họ làm gì.
Tôi nhìn Kế Như, hít sâu một hơi, nhẩm trong lòng ba lần “đừng xung đột với con người”, cố gắng nặn ra một nụ cười hòa nhã trên mặt.
“Bạn học, phòng đơn là do tôi đăng ký hợp lệ, nếu bạn có ý kiến thì có thể tìm giáo vụ để thắc mắc.”
Kế Như liếc tôi một cái:
“Vậy cô nói thử xem, tại sao ai cũng nộp đơn xin, chỉ mình cô được chấp nhận?”
Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, lộ ra một nụ cười mờ ám.
“Rõ ràng cô không thể chi trả phí phòng đơn, chẳng lẽ cô đã làm giao dịch gì đó với giáo vụ? Trông cô nhạt nhẽo thế này, thật không nhìn ra…”
Giáo vụ là một người rất tốt.
Nếu lời này của Kế Như truyền ra ngoài, thì không chỉ bốn năm đại học của tôi phải chạy đôn đáo để đính chính, mà sự nghiệp sau này của giáo vụ cũng sẽ bị bôi nhọ một cách vô lý.
Tôi lập tức thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:
“Đều là con gái, không cần phải mang ác ý lớn đến vậy.”
“Trước khi lên thành phố, tôi luôn nghĩ rằng những người học cao, xuất thân tốt sẽ có tư tưởng và phẩm chất tốt hơn.”
“Không ngờ những người như thế này, nhân cách cũng không khác gì Nhị Cẩu Tử ở đầu làng tôi.”
“Phụt!”
Các cô gái đứng xem náo nhiệt ngoài cửa len lén che miệng cười, ánh mắt thoáng nhìn về phía Kế Như, như những chiếc kim đâm vào người cô ta.
Làm sao cô ta chịu nổi sự sỉ nhục này!
Cô ta bỗng tiến tới, quét tay một cái, hất tung mọi thứ trên bàn của tôi xuống đất, trong đó có cả lọ dưa muối mà Mạnh bà tặng.
“Lâm Ngọc Diệp, chờ đó cho tôi!”
Nói xong, cô ta định bước đi.
Nhưng khi cô ta vừa đến cửa, cánh cửa “rầm” một tiếng tự động đóng lại.
Chiếc vòng tay bạc trên tay tôi khẽ rung nhẹ khi không ai chú ý.
Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Chờ? Tại sao phải chờ?”
Như để phối hợp với giọng nói của tôi, nhiệt độ trong phòng ngủ đột ngột hạ xuống, da thịt hở ra của Kế Như nổi da gà.
Cánh cửa trước mặt cô ta trở thành một ranh giới, chặn hết mọi âm thanh từ bên ngoài.
Rõ ràng bên ngoài ồn ào và náo nhiệt, nhưng qua cánh cửa này, lại như bị bao phủ bởi một tấm vải dày, âm thanh vọng vào không rõ ràng.
Sau lưng cô ta, ánh sáng từ ban công hắt vào bị mây che kín, đột ngột biến mất, làm căn phòng nhỏ này như bị tua nhanh đến ban đêm.
Tôi nghe thấy hơi thở của Kế Như dần trở nên gấp gáp, cô ta nắm lấy tay nắm cửa và liên tục xoay, kỳ lạ là mỗi lần xoay, từ ổ khóa lại phát ra tiếng kẹt cứng.
“Sao lại bị khóa rồi?”
Giọng Kế Như run rẩy, vô thức mang theo tiếng khóc.
Tôi lặng lẽ bước đến sau lưng cô ta, đứng yên và cười hỏi:
“Cô sợ à?”
Lòng tự trọng của Kế Như lấn át nỗi sợ, cô ta quay lại, có lẽ định phản bác, nhưng khi hoàn toàn quay lại, lời nói lại nghẹn nơi cổ họng.
“Cô, cô…”
Cô ta mở to mắt, cả người cứng đờ vì sợ hãi và kinh ngạc.
Trong mắt cô ta, tôi đứng ngược sáng, cúi đầu, những lọn tóc rũ xuống che gần hết khuôn mặt.
Một cơn gió thổi tung chiếc áo khoác thể thao của tôi, lộ ra vết thương đáng sợ ở nửa người không bị áo che phủ, khiến người ta kinh hãi.
Tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười kỳ dị.
“Chà, phải làm sao bây giờ đây… cô đã thấy rồi…”
“Aaaa!!!”
3
Xin giới thiệu lại, tôi là Lâm Ngọc Diệp, khi là người, tôi là một sinh viên năm nhất bình thường không có gì nổi bật.
You cannot copy content of this page
Bình luận