Chương 1
13/07/2024
Chương 2
13/07/2024
Chương 3
13/07/2024
Chương 4
13/07/2024
Chương 5:
15/07/2024
Chương 6:
15/07/2024
Chương 7:
15/07/2024
Chương 8:
15/07/2024
Chương 9:
16/07/2024
Chương 10:
16/07/2024
Chương 11:
16/07/2024
Chương 12:
16/07/2024
Chương 13:
16/07/2024
Chương 14:
17/07/2024
Chương 15:
17/07/2024
Chương 16:
17/07/2024
Chương 17:
17/07/2024
Chương 18:
18/07/2024
Chương 19:
18/07/2024
Chương 20:
18/07/2024
Chương 21:
18/07/2024
Chương 22:
19/07/2024
Chương 23:
19/07/2024
Chương 24:
19/07/2024
Chương 25:
19/07/2024
Chương 26:
20/07/2024
Chương 29:
20/07/2024
Chương 27:
20/07/2024
Chương 28:
20/07/2024
Chương 30:
23/07/2024
Chương 31:
23/07/2024
Chương 40:
23/07/2024
Chương 39:
23/07/2024
Chương 38:
23/07/2024
Chương 37:
23/07/2024
Chương 36:
23/07/2024
Chương 35:
23/07/2024
Chương 34:
23/07/2024
Chương 33:
23/07/2024
Chương 32:
23/07/2024
Chương 41:
26/07/2024
Chương 42:
26/07/2024
Chương 43:
26/07/2024
Chương 44:
26/07/2024
Chương 45:
26/07/2024
Chương 46:
28/07/2024
Chương 47:
28/07/2024
Chương 48:
28/07/2024
Chương 49:
28/07/2024
Chương 50:
28/07/2024
Chương 51:
28/07/2024
Phó Thiếu Sâm vốn không quan tâm đến những chuyện này, bây giờ đề cập chỉ để trêu cô mà thôi.
Trong mắt anh lóe lên một tia cười: “Xin lỗi, là anh không nghĩ đến điều đó, nếu có khó khăn thì không cần nói.”
Lạc Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không biết năm nay có phải bị sao Thủy nghịch hành không, mà toàn gặp những chuyện xui xẻo đổ lên đầu mình.
Đang suy nghĩ, cô nghe Phó Thiếu Sâm hỏi: “Lần này cảnh sát đã ra tay, Câu lạc bộ Tinh Nguyệt bị dọn dẹp, nhiều quan chức cấp cao của các công ty ở Hải Thành chắc chắn sẽ bị liên lụy, công ty của chúng ta chắc chắn sẽ bị thanh lọc một lượt, động tĩnh lớn như vậy không thể giấu được, em lại bị thương, em đã nghĩ sẽ nói với Thiên Viễn thế nào chưa?”
Lạc Thi Hàm thấy khó xử, anh ba của cô đang bận rộn lo cho Tập đoàn Lạc thị đến phát điên.
Chuyện nhỏ này, cô không muốn làm anh ấy lo lắng thêm.
Phó Thiếu Sâm kịp thời mở lời: “Hay em cứ ở đây tiếp tục nghỉ ngơi, đợi khi lành vết thương rồi nói sau, chuyện bên Thiên Viễn để anh giúp em xử lý.”
Lạc Thi Hàm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Không phải đối mặt với những câu hỏi dồn dập của anh ba, cô thấy thật nhẹ nhõm.
Phó Thiếu Sâm giữ cô lại, trên người toát ra sự vui vẻ rõ rệt.
Dù có không muốn, tóc cũng đã khô.
Anh thu dọn máy sấy tóc rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ cho người mang thức ăn lên.”
Lạc Thi Hàm vội vàng nói: “Không cần đâu, em tự gọi đồ ăn được rồi.”
Phó Thiếu Sâm không cưỡng ép, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng khi đến cửa, anh quay lại hỏi: “Em ở câu lạc bộ, có gặp người nào lạ không?”
Anh chỉ hỏi bâng quơ.
Lạc Thi Hàm nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Ở câu lạc bộ có một người đàn ông tên là Ngụy Lai Nhất, mọi người đều gọi hắn ta là ‘Ngụy gia’, hình như có thế lực.”
Phó Thiếu Sâm nheo mắt, cái tên này anh đã nghe bà nội nhắc qua, dường như có liên quan đến nhà họ Ngụy ở Hải Thành.
Nếu vậy, anh sẽ giúp nhà họ Ngụy quản giáo một chút.
Phó Thiếu Sâm gật đầu nhẹ: “Được, anh biết rồi.”
Lạc Thi Hàm thấy vậy, trong lòng dần thả lỏng, cô tin vào khả năng của Phó Thiếu Sâm: “Anh đi lo việc của anh đi, không cần bận tâm đến em.”
Anh đứng ở cửa đáp: “Vậy anh đi trước, có gì em nhớ gọi cho anh.”
Phó Thiếu Sâm rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến câu lạc bộ Tinh Nguyệt.
Lúc này, hiện trường đã bị cảnh sát bao vây ba lớp trong ngoài.
Bên ngoài đậu vô số xe cảnh sát, những người bên trong bị còng tay, lần lượt bị dẫn ra ngoài.
Không lâu sau, Ngụy Lai Nhất với mắt thâm quầng và mặt sưng vù bị dẫn ra.
Hắn ta bị khống chế, miệng vẫn gào lên: “Các người biết tôi là ai không? Tôi là thiếu gia của Hải Thành! Tôi có nhiều người chống lưng, các người muốn chết à dám bắt tôi!”
Bộ dạng hống hách này khiến tất cả mọi người đều tức giận đến mức nổi gân trán.
Phó Thiếu Sâm vừa đến đã thấy cảnh này, không khỏi cười lạnh.
Anh nới lỏng tay áo, ánh mắt nâng lên, hai người đang giữ Ngụy Lai Nhất lập tức hiểu ý, hơi nới lỏng lực giữ.
Ngụy Lai Nhất thấy vậy, lập tức chớp lấy cơ hội chạy về phía bãi đậu xe.
Phó Thiếu Sâm gọn gàng nâng chân đá tới, Ngụy Lai Nhất lập tức ngã sấp mặt xuống đất: “Tên khốn nào dám—á—!”
Tiếng chửi rủa ngừng lại, tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên.
Phó Thiếu Sâm đi giày da đen của Ý, cố ý từng bước từng bước giẫm lên lưng Ngụy Lai Nhất.
You cannot copy content of this page
Bình luận