Phồn Y Của Cục An Ninh Thứ Bảy

Chương 3

Chương trước

Chương sau

Người quay phim cũng dựng cả tóc gáy, đưa mắt nhìn quanh, Lục Trình Hà còn run lên mà ném luôn khung ảnh vào tay tôi.

 

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, giao diện vừa dừng lại ở phần tra cứu hình ảnh trên Baidu.

 

“Vừa tra trên Baidu thôi.”

 

Người dẫn chuyện thở phào:

 

“Tôi cứ tưởng người trong bức ảnh tự nói cho chị biết chứ.”

 

“Ôi, vậy là tài liệu chúng tôi tìm có sai sót, may mà được chị Mạnh nhắc nhở.”

 

“Khán giả trong phòng livestream đừng ghi nhầm nhé!”

 

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của tôi.

 

Giang Tĩnh Đàn: [Lần sau mà cậu còn đột ngột gọi tôi giải quyết, tôi sẽ gi*ết cậu đấy!]

 

Tôi: [Chị Giang là tuyệt nhất!]

 

Giang Tĩnh Đàn: [Đừng làm tôi buồn nôn.]

 

Thực ra tài liệu của người dẫn chuyện không sai, đó là tôi nhờ bạn sửa thông tin ngay lúc đó.

 

Còn chuyện vừa rồi về việc tiết lộ thân phận, tất nhiên là do linh hồn chị em trong bức ảnh nói cho tôi biết.

 

Nữ qu*ỷ trong bức ảnh chính là cô gái vừa nhìn Lục Trình Hà từ cửa sổ.

 

Có thể thấy cô ấy rất hài lòng.

 

Bây giờ cô ấy vẫn đang liếc mắt đưa tình với Lục Trình Hà.

 

Tiếc là Lục Trình Hà sợ đến mức không để ý gì cả.

 

Thời gian cũng đã đến, tổ chương trình phát nến cho mọi người.

 

Khi đèn tắt, phòng livestream cũng trở nên tối mờ.

 

[Sợ quá.]

 

[Chui vào chăn cho an toàn!]

 

[Nói thật thì tôi cảm thấy họ đang tự tìm ch*ết, đúng là tình tiết trong mấy bộ phim kinh dị hạng ba.]

 

[Các bạn tin rằng trong nhà này có ma hay tin rằng tôi là Vương Mẫu Nương Nương?]

 

Tôi cầm cây nến, dẫn Lục Trình Hà đi qua đi lại trong hành lang, không tự chủ mà bắt đầu phổ biến kiến thức:

 

“Có ai trong phòng livestream thường xuyên đi công tác không?”

 

“Khi ở khách sạn, tốt nhất đừng chọn ở phòng cuối, tức là phòng ở cuối hành lang.”

 

Lục Trình Hà như một trợ thủ đắc lực, liền hỏi:

 

“Tại sao lại nói vậy chứ?”

 

Tôi liếc nhìn cậu ấy, nhẹ giọng đáp: 

 

“Phòng cuối cùng, theo phong thủy, thường ít người qua lại, dương khí không đủ, dễ thu hút những thứ không sạch sẽ.”

 

“Vì vậy, khi chọn phòng khách sạn phải cẩn thận. Thông thường sẽ không có quá nhiều vấn đề, nhiều lắm là gặp ác mộng hoặc gặp chút xui xẻo trong vài ngày.”

 

Phần bình luận cũng bắt đầu lắng nghe và bàn luận sôi nổi.

 

[Đúng vậy, tôi cứ ở phòng cuối là gặp ác mộng.]

 

[Cảm giác chị gái này có chút hiểu biết, không phải loại lừa đảo.]

 

[Đúng thế, chưa kể anh Lục cũng không phải loại dễ bị lừa đâu? Fan đừng quá khích, anh của các bạn không phải kẻ ngốc.]

 

[Người trên, tôi thích phát ngôn của bạn, nhớ đóng tin nhắn riêng lại nhé.]

 

Thầy Vương vẫn không hài lòng về tôi: 

 

“Làm ra vẻ thần bí.”

 

Ồ, không phải sao?

 

Ông làm nghề này mà dùng từ đó có thực sự phù hợp không?

 

6

 

Cuối hành lang, Lý Chu Chu cùng vị thầy pháp trong nhóm của cô đi xuống.

 

Cả hai đều cầm nến giống nhau, vừa đi vừa cười nói.

 

Vị thầy pháp cùng nhóm với Lý Chu Chu họ Khương, nghe nói là truyền nhân của Long Hổ Sơn, xuất thân từ Thiên Sư Phủ.

 

Điều này khiến tôi có chút hứng thú, vì sư phụ của tôi cũng là Thiên Sư của Long Hổ Sơn.

 

Thầy Khương trông trẻ hơn thầy Vương vài tuổi, mặc áo trắng, tóc đen, phong thái đạo mạo.

 

Ông ta chào hỏi thầy Vương rồi mới quay lại gật đầu chào chúng tôi.

 

“Anh Lục, cô Mạnh, chúng tôi đã kiểm tra xong tầng trên, không có gì bất thường.”

 

Lý Chu Chu nói thêm: 

 

“Chúng tôi xuống đây để ở cùng anh Lục.”

 

Cô ấy mỉm cười ngọt ngào với máy quay: 

 

“Mọi người đều biết anh Lục nhát gan mà.”

 

Phần bình luận sôi nổi, fan cặp đôi phấn khích như được ăn Tết.

 

Thầy Khương muốn thảo luận với thầy Vương, nhưng khổ nỗi thầy Vương chỉ biết nói bừa:

 

“Đúng, đúng, anh Khương nói đúng.”

 

“Thật vậy, tôi cũng cảm nhận được, vừa rồi ở tầng dưới tôi còn thấy một nữ qu*ỷ áo trắng!”

 

Tôi nhíu mày, nhưng không có cách nào ngăn thầy Vương nói tiếp.

 

“Nếu không phải tôi nhanh trí, hô lớn xua đuổi nữ qu*ỷ, phá hủy chỗ trú ẩn của nó, thì vừa rồi mọi người ở dưới đều gặp chuyện rồi!”

 

Chiếc gương trong túi tôi hơi nóng lên, nữ qu*ỷ cười khẩy.

 

Khán giả trong livestream chứng kiến toàn bộ sự việc, giờ đây cũng sốc trước sự mặt dày của thầy Vương.

 

[Tôi rất ít khi dùng từ “sốc” để miêu tả một người, vừa rồi không phải ông ta sợ đến mức muốn bay lên sao?]

 

[Tôi đã chụp lại rồi, mọi người nhìn kìa, động tác của thầy Vương giống như con cóc phun nước vậy.]

 

[Mặt thầy Vương dày thật, lúc chiếc đèn rơi xuống chị Mạnh còn không tỏ vẻ sợ hãi chút nào!]

 

[Giờ thì tôi tin rằng Phồn Y thực sự có bản lĩnh, ít nhất là cô ấy vẫn bình tĩnh.]

 

Vừa nói, Vương Minh vừa lấy ra từ túi vải vài tấm gỗ nhỏ, phân phát cho Lý Chu Chu và Lục Trình Hà.

 

“Đây là gỗ bị sét đánh mà ta cầu được, là vật hộ pháp của Đạo gia, hai người phải giữ cẩn thận.”

 

Thầy Khương nhíu mày, nhưng vì nể mặt nên không nói ra.

 

Tôi thì chẳng lịch sự như thế, dù sao tôi và Vương Minh đã đến mức này rồi.

 

“Gỗ bị sét đánh gì chứ?”

 

“Thầy Vương, có phải ông bị người ta lừa rồi không?”

 

Mặt Vương Minh cứng lại, rồi chuyển sang giận dữ, như thể bị vạch trần lời nói dối khiến ông ta mất mặt.

 

“Cô có ý gì?”

 

Tôi nhún vai: 

 

“Tôi chỉ tốt bụng nhắc thôi mà.”

 

Vương Minh bị tôi chặn họng, không thể dùng gương bát quái trước máy quay để đánh tôi, chỉ đành nhịn cơn giận và quay sang nhìn Lục Trình Hà.

 

“Lục ảnh đế, chúng tôi đến đây là để bảo vệ sự an toàn của anh, nhưng cô gái này thì tôi không thể quản nổi.”

 

“Có cô ta thì không có tôi, hôm nay sẽ đầy rẫy nguy hiểm, anh tự quyết định đi!”

 

Lục Trình Hà thậm chí có phần ngạc nhiên:

 

“Sao ông lại nói vậy?”

 

“Quan hệ của tôi với chị Phồn Y đâu phải để ông so sánh!”

 

“Chị Phồn Y chính là ân nhân cứu mạng tôi!”

 

Ối trời, tham gia chương trình lại ra thêm một cậu con trai sao?

 

Phần bình luận cũng bị Lục Trình Hà làm cho kinh ngạc, ngưng lại vài giây.

 

[Ý gì đây? Đây là mẹ chồng tôi sao?]

 

[Anh Lục quả là hài hước.]

 

[Vương Minh buồn cười thật đấy! Người sáng mắt ai cũng biết anh Lục không ưa ông ta mà, đúng không?]

 

Vương Minh bị thái độ của Lục Trình Hà chọc giận đến mức phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn buông lời đe dọa rằng nếu tối nay có chuyện gì, ông sẽ không cứu ai cả.

 

Lục Trình Hà lẩm bẩm: 

 

“Đừng để đến lúc đó chị Phồn Y phải cứu ông.”

 

7

 

Vương Minh biến mất vào dãy hành lang khác, người quay phim tính toán rồi cử một người theo dõi ông ta.

 

Bên này, Thầy Khương tự ý thức rằng mình phải trông nom ba người, lông mày nhíu lại càng chặt.

 

Còn tôi thì tập trung vào việc tìm hiểu tại sao nữ qu*ỷ trong gương của tôi không thể rời đi.

 

Hơn nữa, càng tiến vào trung tâm, tôi càng cảm thấy tử khí nặng nề.

 

Căn nhà này đúng là một nơi hoàn hảo để nuôi thi, nếu thi thể để trong đây không biến đổi thì đúng là mộ tổ phát khói xanh rồi.

 

Thầy Khương cũng liên tục nhìn về phía tường, thậm chí còn đưa tay chạm vào những giọt nước trên đó.

 

Tôi lên tiếng đúng lúc: 

 

“Đó là âm khí ngưng tụ thành giọt.”

 

Ý nghĩa đơn giản là, âm khí nơi này quá dày đặc, ngưng tụ lại thành giọt nước.

 

Điều này chứng tỏ âm thi ở đây sắp xuất hiện.

 

Nghe vậy, ánh mắt Thầy Khương hơi lay động: 

 

“Cô cũng biết điều này sao?”

 

Tôi kiêu hãnh gật đầu: 

 

“Sư phụ tôi cũng xuất thân từ Long Hổ Sơn.”

 

“Ồ?”

 

Thầy Khương sửng sốt, lần đầu tiên nhìn tôi một cách nghiêm túc: 

 

“Là đồng môn nào của Long Hổ Sơn?”

 

Tôi khẽ lắc đầu, không lên tiếng.

 

Thân phận của sư phụ tôi khá đặc biệt, tôi chỉ hơi vén cổ áo, để Thầy Khương thấy chiếc ngọc bội đeo trên cổ tôi.

 

Ánh mắt Thầy Khương sáng lên, biểu hiện đầy xúc động, nhưng vì có máy quay nên không nói nhiều.

 

Ông chỉ xúc động hỏi một câu: 

 

“Sư phụ cô vẫn khỏe chứ?”

 

[Sư phụ gì đây? Hai người là sư huynh muội sao???]

 

[Trời ơi!! Chị Phồn Y của tôi thực sự có bản lĩnh à! Đây là Khương Nguyên mà, trụ cột của giới huyền học trong nước đó!]

 

[Vậy Vương Minh mới là kẻ lừa đảo đúng không?]

 

[Ôi, các bạn chỉ quan tâm đến kẻ lừa đảo thôi sao? Đầu tôi bây giờ toàn hình ảnh nữ qu*ỷ, mẹ ơi con sợ quá!]

 

Tôi mỉm cười: “Sư phụ cũng đang làm nhiệm vụ.”

 

Khương Nguyên gật đầu, rõ ràng muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không hỏi thêm.

 

“Âm khí ngưng tụ thành giọt, có lẽ âm thi nuôi dưỡng ở đây có lẽ sắp ra đời rồi.”

 

Khương Nguyên hơi lo lắng:

 

“Đợi khi kết thúc ghi hình, chúng ta quay lại xem và xử lý chuyện này nhé.”

 

Phần bình luận bắt đầu bàn tán về âm thi:

 

[Âm khí ngưng tụ thành giọt là gì vậy?]

 

[Chắc là âm khí hóa thành giọt nước rồi? Nghe mà rợn cả người.]

 

[Chẳng qua chỉ là tường bị thấm ẩm thôi mà, mọi người chưa thấy mùa nồm bao giờ à?]

 

Có người tin, có người không.

 

Chuyện đời vốn vậy, tin thì có, không tin thì không. 

 

Dù sao mọi người cũng đang cầm nến chờ đợi, Khương Nguyên nhận ra trong lòng tôi mang theo một linh hồn, còn trong khung ảnh tôi cầm cũng có hai linh hồn trú ngụ, nên trò chuyện với tôi.

 

“Cô định xử lý ba âm hồn này như thế nào?”

 

Tôi nhíu mày: 

 

“Cả ba đều không rời được căn phòng, tôi định nửa đêm sẽ xem tình hình, theo lý thì không nên trở thành linh hồn bị trói buộc nơi đây mới đúng.”

 

Nghe vậy, Lục Trình Hà nhăn mặt như cái bánh bao: 

 

“Chị Phồn Y, chị nói gì thế?”

 

Tôi thương hại nhìn cậu ấy: 

 

“Tin tôi đi, cậu không muốn biết đâu.”

 

Lý Chu Chu vốn đang hoạt bát, thấy Vương Minh rời đi, tôi và Khương Nguyên nói chuyện lại đầy vẻ u ám, nên lúc này cũng ngoan ngoãn im lặng.

 

Cô ấy còn rón rén dịch lại gần tôi hơn.

 

Giới giải trí không có người ngốc, ai đã thành nữ chính thì không thể thiếu sự tinh ý.

 

Nếu nói ban đầu Lý Chu Chu còn có chút khinh thường tôi, thì giờ chỉ cần nghĩ sơ qua cũng hiểu tôi thực sự có chút bản lĩnh, liền thay đổi thái độ đối với tôi.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page