Phồn Y Của Cục An Ninh Thứ Bảy

Chương 2

Chương trước

Chương sau

“Chị Phồn Y, tôi cảm thấy không ổn lắm.”

 

Trải qua nhiều lần gặp ma, Lục Trình Hà cũng tích lũy được ít kinh nghiệm.

 

Cậu ấy có trụ ngày Bính Thìn, sinh ra đã mang mệnh Đồng Tử Sát, cũng có nhiều người gọi đó là mệnh Đồng Tử, nghĩa là định sẵn kết hôn muộn và cuộc đời nhiều tai ương.

 

Nhưng điều này cũng không hẳn là xấu, những người như vậy thực ra có công đức tích lũy từ nhiều kiếp.

 

Lý do tôi sẵn sàng giúp Lục Trình Hà, một phần vì tiền, một phần cũng là để gần gũi cậu ấy, tích thêm công đức cho bản thân.

 

“Không phải vừa nãy thầy Vương nói rồi sao, âm khí nặng, cẩn thận chút.”

 

Vương Minh bĩu môi, ánh mắt nhìn tôi càng thêm khinh thường.

 

“Giả bộ trước mặt tổ sư gia, cẩn thận tai họa ập tới.”

 

Tôi mỉm cười nhìn ông ta:

 

“Ông nói đúng, tốt nhất không nên nói dối trước mặt tổ sư gia.”

 

Nhìn Vương Minh với đủ loại trang bị từ gương bát quái, la bàn âm dương, đến kiếm gỗ đào trên lưng, trông thì giống lắm nhưng thực ra chẳng có tác dụng gì.

 

Nhiều người xem phim của chú Hứa Quán Anh quá nhiều, cứ nghĩ đến bắt ma là phải dùng kiếm gỗ đào, máu chó đen.

 

Thực ra, những người tu hành như chúng tôi không phụ thuộc vào ngoại vật, ma quỷ là do chấp niệm của con người, cũng không có nhiều điều kiêng kỵ đến vậy.

 

Vương Minh nghe ra sự châm biếm trong lời tôi: 

 

“Con bé này nói năng không biết nặng nhẹ, đừng trách lão đạo sĩ ta dựa vào tuổi mà lên mặt.”

 

“Không biết cô học được vài mánh lới từ đâu, hôm nay ta sẽ thay mặt tổ sư gia dạy dỗ cô một trận!”

 

[Mau vạch trần Phồn Y đi nào!]

 

[Để anh Lục của tôi đỡ chịu thiệt.]

 

[Thầy Vương tức giận rồi, lần này cô ta xui xẻo rồi!]

 

Vừa dứt lời, chiếc đèn chùm trên đầu kêu cọt kẹt, đột nhiên rơi xuống, chiếc đèn pha lê đổ sầm xuống trước mặt Vương Minh.

 

Trên chiếc đèn, bóng dáng cô gái áo trắng thoáng qua.

 

Ngay giây tiếp theo, cả căn phòng tối đen như mực.

 

Chỉ có màn hình điện thoại với những dòng bình luận phát sáng lập lòe:

 

[Ôi trời! Thầy Vương đúng là có chút tài cán đó!]

 

[Không phải các bạn vừa rồi không thấy cô gái áo trắng đó sao?]

 

[Lần này tổ chương trình tạo bầu không khí thật sự quá đỉnh!]

 

[Thầy Vương làm sao mà làm đèn vỡ vậy?]

 

[Mau dạy dỗ Phồn Y đi, tôi không chịu nổi việc cô ta cứ dính lấy anh Lục nữa.]

 

Và thầy Vương, người được mọi người kỳ vọng, chỉ đứng sững sờ nhìn chiếc đèn phía trước.

 

Sắc mặt ông thầy biến đổi, miệng há hốc nhưng thậm chí không thốt nổi thành lời.

 

Ông ta trợn tròn mắt, hét lớn:

 

“Trời đất!!!”

 

“Có ma!!!”

 

Thầy Vương sợ đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ.

 

Bóng dáng cô gái áo trắng trên đèn chùm biến mất chỉ trong chớp mắt, như thể mọi người chỉ hoa mắt.

 

Lục Trình Hà lập tức nép sau lưng tôi, anh vốn rất nhạy cảm với những thứ âm tà, cũng đã nhìn thấy cảnh cô gái ma xuất hiện.

 

Lục Trình Hà nước mắt lưng tròng: 

 

“Chị Phồn Y, giờ phải làm sao đây?”

 

4

 

Bên phía tổ đạo diễn không thể trực tiếp ngắt buổi phát sóng, chỉ biết nhìn nhau bối rối.

 

Giờ đây, ở sảnh lớn tầng một chỉ còn lại tôi và thầy Vương, những người khác đã tản ra đi các phòng khác.

 

Lúc này Thầy Vương vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp chỉnh lại vẻ mặt.

 

Có vẻ như ông ta chỉ còn biết nhìn sang tôi để hỏi.

 

“Cô Mạnh này, cô nhìn thấy… tình hình này thế nào?”

 

Người quay phim lên tiếng hỏi, nữ qu*ỷ đang ngồi trên chiếc máy quay bên cạnh anh ta, chiếc váy trắng phấp phới.

 

Thấy tôi nhìn, cô ta còn nở một nụ cười, từ khóe môi nứt toạc đến tận mang tai.

 

Tôi không nói gì, chỉ khẽ lắc nhẹ cánh tay, nữ qu*ỷ như bị gió thổi bay ra xa.

 

“Chắc là do chất lượng kém thôi.”

 

Tôi cười nhẹ:

 

“Đừng tự dọa mình như vậy.”

 

Sắc mặt thầy Vương và phó đạo diễn đều trông như vừa bị táo bón.

 

Khán giả xem livestream có thể không thấy rõ, nhưng cả hai người họ ở khoảng cách gần đều đã nhìn thấy nữ qu*ỷ.

 

Thầy Vương dù sao cũng là một bậc thầy về huyền học, vừa rồi đã rất mất mặt, giờ đây cố gắng tìm cách lấy lại uy tín.

 

Nghe tôi nói, ông lập tức lạnh giọng: 

 

“Không phải cô tự xưng là người trong giới huyền môn sao, sao lại không nhận ra nổi một linh hồn?”

 

Tôi suýt nữa thì bật cười:

 

“Làm sao mà so được với thầy Vương chứ, chân tay thầy tốt thật, nhảy thêm chút nữa chắc là lên được tầng hai rồi.”

 

Thầy Vương bị tôi châm chọc đến mức mặt đỏ bừng, giận sôi người.

 

“Con bé này hiểu gì chứ?”

 

“Cẩn thận lát nữa nữ qu*ỷ tìm đến cô! Lúc đó đừng có đến cầu xin tôi cứu mạng.”

 

[Dù sao thì ông thầy Vương này cũng khá khó ưa.]

 

[Đúng thế, bày đặt vênh váo, chị Phồn Y tát cho ông ta đi!]

 

[Mọi người thật sự không nhìn ra con ma vừa rồi sao?]

 

[Trời ạ, dọa tôi toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc là thật hay giả đây?]

 

Trong căn biệt thự này, không chỉ có một nữ qu*ỷ.

 

Theo quan sát của tôi, có lẽ còn khá nhiều nữa.

 

Hơn nữa, căn biệt thự nằm ở một vùng đất mang khí âm nặng nề, núi âm, đất âm, hướng âm, bên dưới chắc hẳn đang nuôi một âm thi. 

 

Việc dùng khí để nuôi xác mới khiến nơi đây tụ tập nhiều linh hồn đến vậy, chưa kể những linh hồn này đều là những kẻ ch*ết oan, mang đầy oán khí.

 

Núi non vốn có linh nhưng vô chủ, hài cốt vốn có chủ nhưng vô linh, thi hài không yên thì con cháu lạnh lẽo.

 

Không biết ai lại nuôi x*ác ở nơi này, và với mục đích gì?

 

Tôi không nói ra chuyện có nữ q*uỷ vì có chút e dè trước máy quay livestream.

 

Thực ra ma q*uỷ có thể được hiểu như một dạng sóng não.

 

Người bình thường không thấy được là vì sóng não không tương thích, nhưng nếu tôi công khai điều đó trước máy quay thì chẳng khác nào tự tay phá vỡ rào cản không gian.

 

Những người có linh giác mạnh trong phòng livestream có thể sẽ bắt kịp tần số đó, điều này không hay chút nào.

 

“Thầy à, chúng ta tiếp tục thám hiểm đi.”

 

“Chúng ta còn phải ở đây ba ngày hai đêm, thời gian còn dài mà.”

 

Phó đạo diễn nhìn quanh một lúc, lợi dụng lúc không ai chú ý, cô ấy cúi đầu bước đến gần tôi: 

 

“Thầy, tôi biết cô có tài thực sự.”

 

“Lá bùa bình an của anh Lục là do cô cho phải không? Tôi cũng muốn mua một cái, tôi trả gấp đôi!”

 

Có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngốc!

 

Dù tôi không thường bán dễ dàng, nhưng gấp đôi thì không phải là không được.

 

Giao dịch giữa tôi và phó đạo diễn không bị ai phát hiện, chúng tôi giao dịch một cách kín đáo, một bên trả tiền, một bên giao hàng.

 

Xong xuôi, cô ấy bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ cho mọi người.

 

Tôi xem qua thẻ nhiệm vụ của chương trình, nhiệm vụ đầu tiên là thắp nến trong phòng và vượt qua đêm khuya.

 

Lục Trình Hà vừa nhìn thấy thẻ nhiệm vụ đã hít một hơi lạnh, bắt đầu nép sát lại gần tôi.

 

“Chị Phồn Y, tối nay chúng ta ở chung phòng chứ?”

 

Tôi đẩy tay cậu ấy ra: 

 

“Không, nam nữ thụ thụ bất thân.”

 

Anh không chịu buông: 

 

“Chị ở lại với tôi đi, đợi trời sáng rồi tính!”

 

Lục Trình Hà đã bắt đầu sợ trước rồi, cậu ấy thuộc dạng người có sóng não rất mạnh, đóng phim ma cũng có thể bắt được tần số, lần đầu tìm đến tôi cũng vì có một nữ qu*ỷ bám lấy anh, tối nào cũng vào giấc mơ của anh chơi trò nhập vai.

 

“Chúng ta ở ngoài hành lang đến quá nửa đêm rồi hẵng quay về.”

 

Thầy Vương cảm thấy bị lờ đi, bèn hạ mình nói:

 

“Lục ảnh đế đi cùng lão đạo ta, lẽ nào lại xảy ra chuyện được?”

 

Nhưng Lục Trình Hà chẳng thèm để tâm, mặt mếu máo: 

 

“Không được, tôi không rời xa chị Phồn Y được.”

 

Thầy Vương giận đến mức phất tay áo bỏ đi, dẫn đầu bước vào phòng đã định sẵn.

 

“Thằng nhóc này đúng là không thể dạy dỗ được!”

 

Tôi liếc nhìn vào phòng livestream, khán giả đang nghi ngờ không biết tôi có làm bùa chú gì lên Lục Trình Hà hay không.

 

Họ suy nghĩ quá nhiều rồi.

 

5

 

Nhân lúc mọi người còn đang kiểm tra xung quanh, tôi tìm một góc khuất máy quay.

 

Tôi cầm chiếc bình hoa vừa lấy được và khẽ hỏi:

 

“Hồn oan nào còn vất vưởng? Sao lại lưu luyến cõi trần thế này?”

 

Một lát sau, từ miệng bình hoa xuất hiện một làn hồn phảng phất, như thể có một cái đầu mỹ nhân mọc ra từ đó.

 

“Xin tiểu thiên sư thứ lỗi.”

 

“Khi còn sống thiếp thân từng ở nơi đây, sau khi ch*ết mơ hồ suốt bao năm, đến khi tỉnh lại thì hồn đã bị buộc vào chiếc bình này rồi.”

 

“Thiếp không có ý hại người, chỉ là không thể rời khỏi chốn này.”

 

“Vừa rồi cũng chỉ là để tiểu thiên sư nhìn thấy thiếp.”

 

Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở: 

 

“Thiếp đã lưu luyến cõi trần nhiều năm, ngày đêm như lửa đốt.”

 

“Cầu xin tiểu thiên sư cứu thiếp!”

 

Tôi khẽ đưa tay, nữ qu*ỷ không tự chủ được mà ngẩng đầu lên. 

 

Đôi mắt đỏ ngầu, máu chảy từ mũi và miệng, khóe mắt còn ứa ra những giọt máu.

 

Linh hồn rơi lệ là dấu hiệu của oán hận lớn.

 

Nữ qu*ỷ này, e rằng lúc còn sống cũng là một người đáng thương.

 

Tôi lấy ra từ trong túi một chiếc gương tròn, thu nữ qu*ỷ và chiếc bình hoa vào trong gương.

 

“Khi xong việc ở đây, ta sẽ lên chùa siêu độ cho cô, tiễn cô vào luân hồi.”

 

“Chị Mạnh, chị xem này, ở đây có một bức ảnh cũ.”

 

Lục Trình Hà gỡ một khung ảnh từ trên tường xuống, bên trong là một bức ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ và đứa bé thời Dân quốc.

 

Tổ chương trình giải thích đúng lúc: Người phụ nữ trong bức ảnh là chủ nhân thứ hai của căn nhà này, và đứa bé trong lòng là con trai bà.

 

Nghe vậy, tôi nhẹ nhàng ngắt lời người dẫn chuyện:

 

“Không phải con trai.”

 

“Sao cơ?”

 

Tôi giải thích một cách nghiêm túc:

 

“Đứa bé trong bức ảnh không phải là con trai, mà là em trai cô ấy.”

 

“Cha mẹ cô ấy mất sớm, để lại một đứa em trai luôn sống chung với cô.”

 

“Căn nhà này là tài sản thừa kế của cha mẹ cô ấy, không phải của nhà chồng tặng, thực tế, cô gái trong bức ảnh này chưa bao giờ kết hôn.”

 

Người dẫn chuyện có chút lo lắng, chần chừ hỏi tôi:

 

“Chị Mạnh, sao chị biết được vậy?”

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page