Phò Mã Của Ta

Chương 10

Chương trước

Chương sau

Ba hiệp ước trước đó chàng coi như ta nói đùa, dù sao ta cũng luôn thất hứa, hơn nữa chàng cũng không ký tên, không tính là gì cả. 

 

Tình cảm này, tự nó đến, ta cũng không có cách nào. Bây giờ nói với chàng, không phải ép chàng đồng ý, chỉ là ta không giấu được, đã xác định thì muốn nói ra.”

 

Nói xong, ta cẩn thận mở mắt, Lưu Tử Linh vẫn ngây người, mặt đỏ như máu. 

 

Ta nhất thời cảm thấy mình như kẻ bắt nạt dân lành, vô thức nắm chặt vạt áo, nhẹ giọng nói: “Chàng không cần trả lời ngay, đợi chàng suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

 

Lưu Tử Linh vẫn không động đậy, hắn cúi mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

Thực ra câu trả lời đã rõ ràng, lòng ta đau nhói, hít mũi, quay người nói: “Thôi, chàng coi như ta nói nhảm đi, xin lỗi. Nửa năm nữa chúng ta có thể hòa ly, chàng yên tâm.”

 

Là ta có lỗi với người ta, trách ai được.

 

Là ta động tâm quá nhanh, trách ai được.

 

Ta bình tĩnh lại, định bước đi, nhưng tay bị ai đó kéo lại, kéo ngược ra sau, lưng ta đập vào ngực hắn, sau đó hai tay vòng qua trước ngực ta, ôm chặt.

 

Hương thuốc tràn ngập.

 

Nóng bừng trong lòng.

 

Ta lắp bắp: “Chàng, chàng làm gì vậy?”

 

Mềm mại chạm nhẹ vào cổ, trong lòng ta bùng lên một ngọn lửa.

 

Ta kéo tay hắn khỏi người, xoay người ôm cổ hắn. Lưu Tử Linh thuận thế ôm eo ta, hắn đang thở dốc, mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng rực.

 

Ta vẫn không yên tâm, nuốt nước bọt, hỏi: “Chàng thật sự thích ta không?”

 

Lưu Tử Linh chớp mắt, tay đặt ở eo ta khẽ động.

 

Ta phải hỏi cho rõ ràng: “Thế này, nếu chàng thích ta, chớp mắt, nếu không thích, thì nói.”

 

Ta thật sự vô lý.

 

Hắn liền cười, nốt ruồi dưới khóe mắt lung lay làm ta choáng váng.

 

Lần này đến lượt ta ngẩn ngơ, hắn đột nhiên nhắm mắt, hôn xuống. 

 

Hắn hôn nhẹ nhàng mà vụng về, mang theo vài phần thận trọng và không kiềm chế được. 

 

Ta nhắm mắt đáp lại hắn, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, ta có thể nếm được vị chè sen còn lại trong miệng hắn, ngọt ngào, làm lòng người ngứa ngáy.

 

Lưu Tử Linh càng lúc càng thành thạo, tay hắn từ eo ta di chuyển lên trên, châm lửa khắp nơi. 

 

Đến khi chân ta mềm nhũn, hắn mới buông ra, ôm lấy ta, vùi đầu vào cổ ta thở dốc.

 

Ta không chịu thua, cắn tai hắn trêu ghẹo: “Chàng thở nghe thật hay, Lưu Tử Linh.”

 

Hắn như con mèo bị giật mình nhảy ra khỏi ta, sau đó nhìn chằm chằm vào ta, như muốn nhìn xuyên ta.

 

Ta bình thản để hắn nhìn, chỉ cười không ngừng.

 

Cuối cùng hắn như đầu hàng thở dài, bước tới kéo ta, dẫn ta về phòng, đóng cửa lại, đẩy ta lên cửa, lại hôn xuống.

 

 Lần này hôn mạnh mẽ, vừa chiếm đoạt vừa thỉnh thoảng cắn nhẹ, như trách ta đã trêu chọc hắn trước đó. 

 

Ta vừa cười vừa cắn lại, không chịu thua. 

 

Hắn thất bại, bất đắc dĩ nhìn ta. Ta ôm cổ hắn, dính chặt nói: “Chàng ôm ta qua giường đi.”

 

Lưu Tử Linh không làm gì được ta, bế ta lên, mấy bước đến giường đặt ta xuống, rồi lại đè lên. 

 

Hắn dường như rất thích hôn, hôn trán ta, hôn dọc xuống, mắt, mũi, cằm, rồi trở lại môi, sau đó hạ xuống, đặt những nụ hôn dày đặc lên cổ ta.

 

Ta ôm đầu hắn, rên rỉ: “Ta nói cho chàng biết, bây giờ chúng ta đều không uống rượu, không có cơ hội không nhận người.”

 

Hắn khựng lại, trực tiếp cắn một cái vào cổ ta.

 

Ta bị cắn giật mình, lật người đè hắn xuống, hắn cũng không giận, ngoan ngoãn nằm dưới, nhìn ta. 

 

Áo hắn mở một nửa, lộ ra làn da trắng ngần, thật chói mắt. 

 

Ta vừa không an phận, vừa giả bộ nghiêm túc nói: “Ta nói lại lần nữa, ta rất thích chàng, tuyệt đối không phải chỉ vì thèm khát thân thể chàng.”

 

Lưu Tử Linh chỉ cười nhìn ta, ta chưa từng biết hắn thích cười như vậy, làm ta có chút ngượng ngùng: “À, thực ra thân thể cũng rất thèm.”

 

Ta thật quá thành thật.

 

Bàn tay không an phận cuối cùng cũng phải trả giá, khi chạm vào một chỗ nào đó, hắn thở dốc, hai tay siết chặt eo ta, lại đè ta xuống dưới.

 

Ta còn định nói gì đó, nhưng bị hắn chặn miệng lại. Lúc này ta mới hiểu rõ ánh mắt của hắn: “Nàng quá ồn ào.”

 

Cuối cùng ta không thể nói gì nữa.

 

Khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa, Lưu Tử Linh đã đi trực, trên bàn trang điểm để lại một tờ giấy, trên đó viết rất nắn nót:

 

“Hy vọng công chúa đừng trở mặt không nhận người, nếu không thần sẽ đi tố cáo.”

 

Ngoại truyện:

 

Lưu Tử Linh cũng không rõ mình động lòng từ lúc nào, có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên tại Túy Xuân Lâu, hắn đã lọt vào vòng.

 

Không giống như bệnh tai hay mắt, hắn chỉ là không thể nói, không thể để người khác biết nội tâm của mình, còn những ý tốt hay ác ý xung quanh, hắn đều hiểu rõ. Mối liên hệ của hắn với thế giới là đơn phương.

 

May mắn là hắn có việc thích làm, nhưng làm y lâu rồi, thấy quen cảnh sinh lão bệnh tử, mọi thứ dường như có thể dùng từ “không sao” để đối đáp.

 

Cho đến khi Tống Minh Châu xuất hiện.

Hết Chương 10.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page