Phi Tâm Kế

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Thái Thanh mặt mày đen sầm, mang theo một tập dày bộ kinh Phổ Đà đến tìm ta.

 

“Thuần phi nương nương đêm không thể chợp mắt, Tài nhân nhàn nhã như vậy, liền giúp nương nương chép mười lần kinh Phổ Đà, năm ngày sau mang đến Phổ Đà tự cầu phúc.”

 

Nói là giúp đỡ, nhưng ta có thể từ chối sao?

 

Kinh Phổ Đà tổng cộng một vạn chữ, chép mười lần, dù không ngủ không nghỉ cũng phải mất năm ngày.

 

Thuần phi bây giờ quả nhiên lợi hại hơn trước. 

 

Khi xưa, nàng ta chỉ biết tát ta, phạt ta quỳ, ném một cái màn thầu vào trước mặt khi ta đang đói lả, bắt ta học chó sủa…

 

Ta mỉm cười nhận lời, chẳng hề tỏ ra khó chịu hay miễn cưỡng.

 

Trước khi rời đi, Thái Thanh hừ lạnh một tiếng: “Tài nhân, đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên ngươi không chỉ có một mình.”

 

4.

 

Lời của Thái Thanh rất nhanh liền được nghiệm chứng. 

 

Đêm đó, trên giường ta xuất hiện một bọc nhỏ.

 

Ta mở ra, bên trong là một cây trâm bạc giản đơn cùng một lá bùa bình an dính m.á.u.

 

Cây trâm bạc ấy là vật mẫu thân ta trân quý nhất, bà ấy nói đó là di vật do mẫu thân của mình để lại. 

 

Năm ấy, trong phủ có một ma ma quản sự nhìn trúng cây trâm, liền cưỡng đoạt mang đi.

 

Mẫu thân ta vì cây trâm mà quỳ trước cửa phòng ma ma ấy suốt ba ngày ba đêm, bất chấp lời ra tiếng vào của kẻ khác. 

 

Chuyện này khiến đại phu nhân kinh động, ma ma quản sự mới không cam lòng mà trả lại.

 

Còn lá bùa bình an kia là thứ ta cầu được trong miếu vào sinh thần năm ngoái của đệ đệ. 

 

Khi ấy, ta lén trốn khỏi phủ chỉ để cầu mong đệ đệ bình an, sức khỏe khởi sắc.

 

Sau khi trở về, ta vì trốn khỏi phủ mà bị đánh hai mươi côn, hôn mê ba ngày, nằm liệt trên giường suốt nửa tháng. 

 

Đệ đệ ta ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của ta, khóc suốt ba ngày, còn nói rằng đời này nhất định sẽ mang theo lá bùa bên người.

 

Vậy mà lúc này, hai vật được coi là sinh mệnh của họ, lại cứ thế nằm ngay trên giường ta.

 

Thuần phi nương nương quả nhiên thủ đoạn cao minh, so với trước kia đã lợi hại hơn không chỉ một bậc.

 

“Tài nhân, chúng ta mau đi cầu xin Thuần phi nương nương đi!”

 

Tiểu Liên hoảng hốt, giọng nói cũng run rẩy. 

 

Nàng ấy theo ta nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ hai món đồ này quan trọng với mẫu thân ta và đệ đệ ta đến nhường nào. 

 

Đặc biệt là vết m.á.u trên lá bùa bình an kia, nhìn mà không khỏi kinh hãi.

 

Ta hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. 

 

Đây là lời cảnh cáo của phụ thân và Thuần phi.

 

“Tiểu Liên, thu dọn đi, chúng ta đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

 

5.

 

Tới trước cửa Vị Ương Cung của Hoàng hậu nương nương, ta trình bày rõ ý định, tiểu thái giám canh cửa liền vào thông báo.

 

Tiểu Liên có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương không chịu gặp chúng ta thì phải làm sao?”

 

Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

 

Ước chừng một khắc trôi qua, tiểu thái giám bước ra, trên mặt mang theo chút áy náy: “Tài nhân, xin trở về đi, Hoàng hậu nương nương đã an tẩm rồi.”

 

Ta gật đầu, nhưng không hề rời đi, chỉ lặng lẽ đứng yên.

 

Tiểu thái giám cũng không ngăn cản, chỉ quay lại cửa, tiếp tục đứng gác.

 

Chờ đợi gần một canh giờ, ta mới xoay người rời khỏi, Tiểu Liên vội vàng theo sau.

 

“Tài nhân, nếu Hoàng hậu nương nương không chịu gặp chúng ta, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là… đi tạ tội với Thuần phi đi!”

 

Ta vẫn không đáp, cứ thế quay về Ỷ Mai Viện, bước vào phòng ngủ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tiểu Liên ngốc, Hoàng hậu nương nương có gặp hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ta đâu phải làm cho Hoàng hậu nương nương xem!”

 

Vừa nói, ta vừa giơ tay, chỉ lên bầu trời.

 

6.

 

Sáng hôm sau, Hoàng thượng triệu ta vào Ngự Thư Phòng hầu hạ.

 

Việc Hoàng thượng gọi phi tần đến Ngự Thư Phòng thị hầu vốn không phải chuyện hiếm, nhưng thường chỉ triệu những phi tần vừa mới được sủng ái hoặc đang được sủng ái, hoặc cũng có khi là Hoàng hậu nương nương.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page