Phi Tâm Kế

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Người muốn tước đoạt quyền nuôi dưỡng Đại Hoàng tử của họ, để cho Từ gia một bài học nhớ đời.

 

“Thần thiếp nhìn thấy Đại Hoàng tử liền nghĩ đến Nhị Hoàng tử, thần thiếp…”

 

Nói đến đây, ta bắt đầu nức nở.

 

Hoàng thượng vội vàng ôm ta chặt hơn, vỗ về an ủi: “Là trẫm sai rồi, trẫm không nên nhắc đến chuyện này.”

 

Ta không muốn nuôi dưỡng Đại Hoàng tử. 

 

Hoàng thượng muốn giao Đại Hoàng tử cho ta, chẳng qua là để bù đắp sự áy náy khi ta không thể nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử mà thôi. 

 

Nhưng đó không phải điều ta mong muốn. 

 

Giữ lại sự áy náy này với Hoàng thượng, đối với ta mà nói, có lẽ vẫn tốt hơn.

 

Hơn nữa, nếu ta nhận nuôi Đại Hoàng tử lúc này, Lăng gia tất nhiên sẽ có ý kiến, biết đâu chừng Hoàng hậu sẽ lập tức ra tay với ta.

 

Ba ngày sau, cung nữ hầu hạ Đại Hoàng tử dâng sớ tố cáo Từ Tài nhân ngược đãi hài tử, trên người Đại Hoàng tử có nhiều vết bầm do bị bóp mạnh.

 

Hoàng thượng thịnh nộ, lập tức đày Từ Tài nhân vào lãnh cung, giao Đại Hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

 

Từ gia mất đi Đại Hoàng tử, thế lực vốn đã lung lay trên triều đình lại càng tan rã từng mảnh.

 

  1.  

 

Ba tháng sau, biên ải truyền về tin đại thắng, Oa Thích chính thức dâng thư đầu hàng.

 

Hoàng thượng long nhan rạng rỡ, quyết định trọng thưởng ba quân. 

 

Trong chiến dịch này, người có công lao hiển hách nhất chính là thiếu niên quân sư – Tống Võ.

 

Suốt gần hai năm giao chiến với Oa Thích, Tống Võ dẫn binh giành được tổng cộng hai mươi ba trận thắng lớn nhỏ. 

 

Đặc biệt, trong trận chiến cuối cùng, đệ ấy dùng mưu lược khiến Oa Thích rơi vào cạm bẫy, buộc Oa Thích vương phải đệ thư đầu hàng.

 

Khi hay tin này, ta ngày ngày mong ngóng đệ đệ trở về.

 

Năm ngày sau, khi đệ đệ xuất hiện trước cửa cung của ta, suýt chút nữa ta không thể nhận ra.

 

Hai năm trôi qua, đệ ấy nay đã mười một tuổi, thân hình đã cao gần bằng ta.

 

“A tỷ! Sau này có ta chống lưng cho tỷ rồi!”

 

Ta mỉm cười gật đầu: “Đến lúc báo thù rồi.”

 

Đệ đệ kiên định gật đầu.

 

Tại yến tiệc ban thưởng công thần, ngay trước mặt văn võ bá quan, thiếu niên quân sư Tống Võ đích thân tố cáo hai trọng tội của Tống tướng quốc.

 

Tội thứ nhất, kết bè kéo cánh, mưu lợi riêng tư.

 

Tội thứ hai, quản gia bất nghiêm, dung túng chính thất sát hại thứ tử.

 

Hoàng thượng giận dữ, lập tức lệnh Đại Lý Tự tra xét.

 

Năm ngày sau, Đại Lý Tự thu thập được đầy đủ chứng cứ, Tống tướng quốc cùng chính thất và toàn bộ đích hệ của Tống gia đều bị tống vào đại lao.

 

Ta biết rõ, những chứng cứ này vốn dĩ đã được Hoàng thượng âm thầm chuẩn bị từ lâu.

 

Thánh chỉ của Hoàng thượng cũng lập tức ban xuống: toàn bộ Tống gia bị lưu đày. 

 

Tuy nhiên, vì Tống Võ lập công lớn, còn ta có công sinh hạ Hoàng tử, nên đặc biệt ân xá cho mẫu thân ta.

 

Ta cầu xin Hoàng thượng cho phép mình xuất cung vào ngày phụ thân bị lưu đày.

 

Nắm tay mẫu thân, cùng đệ đệ đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn đoàn người Tống gia.

 

Bọn họ mặc áo tù, tay chân đều bị xiềng xích.

 

Phụ thân ta trông thấy chúng ta, ánh mắt ngập tràn phẫn hận, nhưng không còn dám gào thét quát mắng ta nữa. 

 

Quan binh quất roi thúc giục ông ta tiếp tục lên đường.

 

Cuối cùng, ta cũng báo được thù!

 

  1.  

 

Hoàng hậu lâm bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

 

Lúc đầu chỉ là ho nhẹ, nhưng chưa đến hai ngày đã nằm liệt giường. 

 

Thái y trong cung dù tận tâm chữa trị nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn nặng thêm.

 

Lăng gia rõ ràng không tin tưởng thái y trong cung, liền mời danh y từ dân gian vào Vị Ương cung trị bệnh cho Hoàng hậu, nhưng vẫn không có kết quả. 

 

Bệnh tình của nàng ấy ngày một trầm trọng hơn.

 

Chỉ trong vòng một tháng, Hoàng hậu đã rơi vào hôn mê. 

 

Thi thoảng có lúc tỉnh lại, nhưng thuốc thang gần như vô dụng.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu sau cơn bệnh, ta không khỏi kinh hãi. 

 

Nàng ấy gầy gò đến mức khuôn mặt hốc hác, suýt nữa không nhận ra.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page