Ta cũng chẳng rõ ngài bận gì, nhưng chuyện triều chính thì một người hầu trong vương phủ như ta không thể quản, cũng không muốn xen vào.
May thay, lời ta khuyên ngài trước đó đã được ngài nghe lọt, giờ đây ngài ít khi uống say mèm như trước nữa.
“Cô nương, vương gia trở về rồi!”
Phú Quý lớn tiếng gọi, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
Phú Quý vốn nhanh nhẹn, chiếc xe ngựa của Phó Thừa Cẩn còn chưa dừng hẳn, hắn đã bung ô chạy ra đón.
Phó Thừa Cẩn vừa vén màn xe, ánh mắt đã thấy ta.
Ngài lập tức bước xuống, sải chân lớn tiến về phía ta.
“Sao chưa đi ngủ?”
Ngài nhíu mày không vui, cởi chiếc áo choàng lớn trên người khoác lên vai ta.
“Trời lạnh thế này, đợi trong nhà chẳng phải được rồi sao, chạy ra đây làm gì?”
Ta lạnh đến run rẩy, cười đáp:
“Vương gia đừng trách, cũng chỉ hôm nay thôi, sau này ngài có cầu nô tỳ, thì nô tỳ cũng không đợi đâu.”
Ngài thoáng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt bối rối.
Dáng vẻ ấy thật sự đáng yêu vô cùng.
Ta nén cười, lấy khăn lau nước mưa trên trán ngài, nhẹ giọng nói:
“Hôm nay là sinh thần của ngài, ngài quên rồi sao?”
Bấy giờ ngài mới sực nhớ:
“Sáng nay Hoàng tổ mẫu có nhắc, nhưng cả ngày bận rộn nên ta lại quên mất.”
“Vương gia, ngài đã ăn tối chưa? Nô tỳ đã làm một bát mì dương xuân, còn ốp cho ngài một quả trứng.”
Ngài nắm tay ta dẫn vào trong phủ, mỉm cười đáp:
“Vậy thì hay quá, ta tối nay chưa ăn gì. Ngươi ăn cùng ta nhé.”
“Được thôi.”
Ta bất đắc dĩ nói.
“Ngài nói gì cũng phải, hôm nay ngài lớn nhất mà.”
Nghe lời ta nói, ngài ấy không nhịn được cúi đầu cười, nhẹ nhàng siết lấy tay ta.
“A Hòa, túi thơm năm ngoái ngươi làm cho ta hơi cũ rồi.”
“Chuyện nhỏ, nô tài làm cho ngài cái khác là được.”
“Ừm.”
“A Hòa, năm nay có bánh sinh nhật không?”
“Có, nô tỳ cũng đã làm rồi. Đợi vương gia ăn mì xong thì thử nhé. Lần này nô tài không cho nhiều đường đâu.”
“Được.”
Sau sinh thần, Phó Thừa Cẩn bận rộn hơn trước, đôi khi vài ngày cũng không về phủ.
Trong lòng ta mơ hồ có dự cảm, nhưng ta không hỏi gì.
Hôm đó, ta vừa chuẩn bị dùng bữa tối, ngài bất ngờ trở về rất sớm.
Chẳng giải thích gì nhiều, chỉ bảo người thu xếp đồ đạc, bảo ta đến ngoại ô ở tạm một thời gian.
Ta vẫn không hỏi, chỉ dặn dò ngài cẩn thận mọi chuyện, rồi vui vẻ cùng Thu Quả dọn đồ đi.
Cuộc sống ở ngoại ô trôi qua rất chậm.
Ta biết ngài định làm gì, đó là chuyện phải dùng mạng để cược.
Nói không lo lắng là giả, nhưng ta là một nô tài, chẳng giúp được ngài bao nhiêu.
Không gây thêm phiền phức là điều duy nhất ta có thể làm.
Lại thêm một mùa đông nữa đến.
Đêm ấy, tuyết đầu mùa rơi.
Trời rét buốt, ta ngủ không yên, mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa.
Thu Quả vẫn còn mơ ngủ, lơ mơ dậy mở cửa.
Ta vội khoác áo choàng dài, chạy ra ngoài, liền nhìn thấy thị vệ thân cận của Phó Thừa Cẩn, toàn thân nhuốm máu, nhưng trên mặt là nụ cười không giấu được niềm vui.
Cuối cùng, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi xe ngựa tiến vào hoàng cung, sau mấy tháng xa cách, ta lại được gặp ngài.
Ngài gầy đi đôi chút, nhưng dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Thế nhưng, trong thâm tâm ta biết, tất cả đã bắt đầu đổi thay.
8
Chắc là bị dọa sợ, mái tóc nàng ta xõa ra, trông có phần lếch thếch.
“Chắc ngươi không phải người xuyên không bình thường đâu nhỉ?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Bùi Châu Ngu, vị phế hậu trước mắt.
Nghe vậy, ánh mắt phế hậu sáng rực lên, còn giơ ngón cái với ta:
“Tỷ muội, ngươi thật lợi hại, đoán đúng rồi! Thật ra ta làm công việc “xuyên nhanh”, nhiệm vụ của ta là chinh phục đương kim hoàng đế – Phó Thừa Cẩn.”
Chinh phục? Ta hơi khó hiểu, hỏi:
“Tại sao phải chinh phục Phó Thừa Cẩn?”
“Bởi vì Bùi Châu Ngu thích ngài ấy mà.”
Nàng ta vội vàng giải thích:
“Chuyện là thế này, ta không phải Bùi Châu Ngu, ta cũng đến từ hiện đại, tên là Tô Hiểu.”
“Ta làm việc ở một bộ phận chuyên về nhiệm vụ “xuyên nhanh”, chuyên chinh phục người trong lòng của khách hàng.”
Ta gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tô Hiểu thấy ta hiểu được, thì nói tiếp:
“Lần này, khách hàng của ta là hoàng hậu Bùi Châu Ngu ở đây. Nàng thích hoàng đế Phó Thừa Cẩn, nhưng yêu mà không được, nên mới tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ, mong có thể giành được trái tim của ngài ấy.”
Nghe đến đây, ta không nhịn được cười:
“Thế ngươi thành công chưa?”
Tô Hiểu chỉ vào bát rượu độc vương vãi dưới đất, bĩu môi nói với vẻ xấu hổ:
“Ngươi xem thế này là thành công sao?”
Trong lòng ta trào dâng cảm xúc phức tạp, để đến mức Phó Thừa Cẩn ban rượu độc cho nàng, cô nương này đúng là số khổ.
“Ta đại khái hiểu ý của ngươi rồi. Ngươi xuyên không để làm nhiệm vụ, lại là tự nguyện xuyên qua, đúng không?”
“Đúng vậy! Xuyên không là công việc của ta.”
Tô Hiểu mỉm cười đáp.
Ta lập tức hỏi:
You cannot copy content of this page
Bình luận