Phế Hậu

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Đây… là cho nô tỳ sao?” 

 

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, khiến ta ấp úng nhận lấy:

 

“Điện… điện hạ không ăn sao?”

 

Ngài lắc đầu: 

 

“Ta không thích ăn, ngọt quá. Ngươi mau nếm thử đi.”

 

Ta cũng không khách sáo, lập tức bóc một quả, bỏ vào miệng.

 

“Ngon quá!” 

 

Bao nhiêu năm rồi chưa được ăn, vẫn là hương vị ấy.

 

Lại thêm vì vừa mới lấy từ hầm băng ra, quả vải mát lạnh, rất hợp với tiết trời oi bức hiện tại, khiến ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

 

“Điện hạ, nô tỳ mang thêm ít quả đưa cho Trương ma ma nhé?” 

 

Ta giơ giỏ lên, vui vẻ hỏi.

 

Trương ma ma chính là ma ma già trong điện, tính tình cô độc, sống cách chúng ta khá xa. 

 

Bà chỉ thỉnh thoảng giúp ta làm vài việc lặt vặt, còn lại thường xuyên ở trong phòng không ra ngoài.

 

“Ừm, đi đi.” 

 

Điện hạ khẽ gật đầu.

 

Được ngài cho phép, ta lấy một ít, đóng gói cẩn thận rồi mang đến cho bà. 

 

Không chỉ ta thích ăn ngọt, ma ma còn mê đồ ngọt hơn cả ta.

 

Bà đã cao tuổi, không còn thân nhân ngoài cung, đành ở lại cung dưỡng già. 

 

Ta thường nhờ người mua ít kẹo mang đến cho bà, không nhiều nhưng cũng coi như chút tấm lòng.

 

Sau bữa cơm tối, ta làm một bát nước uống đặt lên bàn trước mặt điện hạ.

 

“Điện hạ, ngài nghỉ ngơi chút đi, uống một bát nước giải nhiệt trước đã.” 

 

Ta đứng cạnh quạt tay cho ngài.

 

“Là vải thiều sao?” 

 

Ngài ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

 

“Vâng, nô tài thêm chút thứ khác vào, giờ không còn ngọt quá nữa.” 

 

Ta chớp mắt, cười đáp.

 

Ngài bưng bát lên, uống một ngụm.

 

“Thế nào?” 

 

Ta vội hỏi:

 

“Ngon không?”

 

“Rất ngon…” 

 

Điện hạ uống thêm một ngụm lớn, ngẩng đầu cười: 

 

“Ngươi lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ quặc trong đầu.”

 

“Hehe, đương nhiên rồi, ai bảo nô tỳ là cung nữ thân cận của điện hạ chứ!” 

 

Ta lập tức phụ họa, quạt trong tay vung qua lại tạo nên tiếng gió vù vù.

 

“Đừng quạt nữa.” 

 

Ngài rút cây quạt trong tay ta ra, kéo ta ngồi xuống bên cạnh: 

 

“Ngươi cũng nghỉ một lát đi, đã mệt cả ngày rồi.”

 

“Vâng.” 

 

Ta cũng không cố chấp, chạy vào bếp mang phần vải thiều còn lại ra, ngồi bên cạnh ngài, bóc vỏ ăn rộp rộp.

 

“Ngươi thích món này đến vậy sao?”

 

Ngài khẽ hỏi, đôi mắt rũ xuống, lật quyển sách trong tay. 

 

Dưới ánh nến vàng nhạt, nửa gương mặt nghiêng của ngài đẹp tựa như tranh thủy mặc.

 

Ta nuốt ực một miếng vải thiều, lắp bắp nói: 

 

“Cái này… rất ngon…”

 

Đứa trẻ này càng lớn càng tuấn tú.

 

Ngài cười khẽ thành tiếng: 

 

“Nếu ngươi thích, lần sau ta lại mang về cho ngươi.”

 

“Không… không cần đâu!” 

 

Ta vội xua tay: 

 

“Thứ này ăn một lần là được rồi, ăn nhiều dễ bị nóng trong!”

 

“Ừm.” 

 

Ngài chống cằm nhìn ta, mái tóc rơi lòa xòa một bên, tựa như bức họa thủy mặc sống động.

 

“Sao vậy, trên mặt nô tỳ có gì sao?” 

 

Ta đưa tay sờ mặt, nghi hoặc hỏi.

 

Ngài lại cười: 

 

“Nhìn ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng muốn thử một chút.”

 

“Được thôi, ngài chờ chút.”

 

Ta cẩn thận lục tìm trong giỏ, đặc biệt chọn một quả còn xanh đưa cho ngài:

 

“Đây, quả này chắc không ngọt.”

 

Ngài không động đậy, chỉ khẽ lắc quyển sách trong tay với ta, ý bảo không tiện.

 

Ta làm một cử chỉ tỏ vẻ đã hiểu, rồi bóc vỏ quả vải, đưa phần thịt trắng nõn đến trước mặt ngài: 

 

“Thế này được chưa, tiểu điện hạ?”

 

Ngài lặng lẽ nhìn ta, không đón lấy.

 

Khi ta bắt đầu mất kiên nhẫn, bỗng nhiên ngài nắm lấy tay ta. 

 

Lòng bàn tay ngài nóng rực.

 

“A Hòa, sao tay ngươi lạnh thế này?”

 

Ta bất giác hơi lúng túng, tay run lên, quả vải rơi xuống đất.

 

Ngài ấy ngồi quá gần, gần đến mức ta như lọt thỏm trong lòng ngài, quanh thân toàn là hơi thở của ngài.

 

“Sao vậy?” 

 

Ngài khó hiểu nhìn ta, ánh mắt thoáng chút vô tội.

 

Ta lắc đầu, cố gắng phớt lờ cảm giác khác thường trong lòng.

 

Nghĩ lại, có lẽ ta cũng đã đến tuổi cần tìm một đối tượng hẹn hò cho bản thân rồi.

 

6

 

Xuân đi thu đến, năm này qua năm khác, thời gian cứ thế trôi qua.

 

Điện hạ ngày càng trầm ổn, cuối cùng cũng trưởng thành đúng như kỳ vọng của Nhu phi nương nương.

 

Năm ngài trưởng thành, Hoàng thượng ban cho ngài một phong hiệu. 

 

Ta như ý nguyện cùng ngài dọn đến phủ đệ mới xây, cuối cùng rời khỏi hoàng cung đã gắn bó hơn mười năm, bắt đầu cuộc sống “hưu trí” sớm của mình.

 

Những ngày ở phủ thật sự thảnh thơi, người hầu trong phủ không dám để ta động tay vào bất kỳ việc gì.

 

Ngược lại, Phó Thừa Cẩn lại bận rộn hơn trước. 

 

Ngày nào trời còn chưa sáng đã phải dậy đi sớm triều, đôi khi còn phải ra ngoài xã giao, thường xuyên về rất muộn.

 

Ngài gánh vác trọng trách bên ngoài, còn ta thì tận hưởng những ngày tháng bình yên trong phủ. 

 

Mỗi ngày đều ngủ đến khi tự tỉnh, đôi lúc ngài hạ triều sớm còn đợi ta cùng ăn sáng.

 

Ngày thường, hoặc là ngài đưa ta đi nghe hát, hoặc là dẫn ta dạo phố ăn uống khắp nơi. 

 

Qua mấy tháng, ta tăng liền mười mấy cân.

 

Về chuyện này, ta cảm thán không thôi, phúc phần mà Nhu phi nương nương chưa kịp hưởng, lại thành ra ta được hưởng hết.

 

Ăn uống chơi bời vài tháng, cuối cùng ta cũng thấy chán. 

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page