Phế Hậu

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Không biết tiểu điện hạ đã nói gì với Thái hậu, nhưng cuối cùng ngài cũng đồng ý để tiểu điện hạ ở lại Cảnh Dương điện.

 

Hoàng thượng chẳng buồn hỏi đến, Tiêu Quý tần mới đây sinh được một hoàng tử, vừa ý thăng làm phi vị, lấp vào chỗ trống của Nhu phi nương nương.

 

Hiện tại người vui mừng làm phụ hoàng như ngài, bận rộn vô cùng, một hài tử của phi tần thất sủng thì tính là gì chứ?

 

Nhờ vào những vật dụng Thái hậu gửi đến, ta cùng tiểu điện hạ và những người còn sót lại ở Cảnh Dương điện chật vật qua mùa đông khắc nghiệt năm nay.

 

Sang xuân, có vài cung nữ mãn hạn rời cung, những người khác cũng lần lượt tìm đường mưu sinh, chỉ còn lại ta, tiểu điện hạ, và một lão ma ma tuổi già sức yếu.

 

Ma ma nói bà đã lớn tuổi, không muốn rời đi, chỉ mong được ở lại Cảnh Dương điện dưỡng già, tiện thể chăm sóc điện hạ đôi chút.

 

Nhìn một căn phòng toàn người già và trẻ nhỏ, ta bỗng thấy áp lực đè nặng lên vai.

 

Nhưng nghĩ lại, người ít cũng tốt, so với trước đây yên tĩnh hơn nhiều, không cần phải tranh đoạt lẫn nhau.

 

Bọn nô tài cũng có tâm cơ cả, lúc trước người ở Cảnh Dương điện đông đúc, việc tranh nhau lấy lòng nương nương đến lượt ta còn khó.

 

Bây giờ chỉ cần chăm sóc một mình tiểu điện hạ, ngoài việc đưa đón ngài ấy đi học về, làm chút việc vặt, ta có thể sớm tối nghỉ ngơi, sắc da cũng cải thiện thấy rõ.

 

Về sau, vì cơm canh họ đưa đến quá tệ, ta tự mua hạt giống, trồng rau ở Cảnh Dương điện. 

 

Thỉnh thoảng làm ít đồ thêu thùa, bán kiếm chút tiền, cho tiểu điện hạ cải thiện bữa ăn.

 

Thái hậu nương nương thỉnh thoảng sai người đến hỏi han, gửi thêm vài món đồ cần thiết. 

 

Bà lo ta chăm sóc không chu đáo, lại phái thêm hai thái giám đến. 

 

Cử chỉ ấy xem như đã ngầm khẳng định vị thế của tiểu điện hạ trước các cung.

 

Nhìn tiểu điện hạ có người che chở, rốt cuộc lòng ta cũng yên ổn.

 

Ta thật sự lo ở nơi hoang vắng này sẽ làm lỡ tiền đồ của ngài ấy. 

 

Hiện tại cục diện này, không thể nào tốt hơn được nữa.

 

5

 

Hiện tại cuộc sống tuy giản đơn nhưng lại thảnh thơi, trong góc nhỏ này mỗi ngày không cần phải nhìn sắc mặt người khác để sống. 

 

Giờ đây, chuyện đoạt đích của điện hạ đã không còn hy vọng, ta chỉ mong ngài ấy bình an sống qua ngày, đừng dính líu vào những chuyện rối ren kia.

 

Đợi đến khi ngài ấy trưởng thành, được phong phủ, ta sẽ theo ngài ấy rời cung, hưởng chút phúc phần.

 

Đang lúc ta hân hoan mộng tưởng tương lai, phía sau bỗng truyền đến tiếng động.

 

“Đang làm gì đó?” 

 

Giọng nói trầm ấm, ôn hòa của thiếu niên vang lên sau lưng.

 

Ta quay đầu, nhoẻn miệng cười: 

 

“Điện hạ, ngài về rồi à?”

 

“Ừm.” 

 

Ngài ấy khẽ gật đầu, đặt chiếc giỏ trúc trong tay xuống, đón lấy chiếc thúng trong tay ta.

 

“Chẳng phải ta đã nói, đợi ta về rồi hẵng làm sao?” 

 

Hoàng Tử hơi nhíu mày nhìn ta, chiếc thúng đầy than nặng trịch bị ngài ấy dễ dàng nhấc lên.

 

“Dạo này giả cả rẻ, nô tỳ mua nhiều một chút, nghĩ rằng từ từ mang vào là xong thôi mà.” 

 

Ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, thuận miệng đáp. 

 

Đây đã là thói quen của ta, mùa hè giá than rẻ hơn mùa đông, ta luôn tích trữ trước, cứ như thế nên mỗi năm tiết kiệm được không ít.

 

Cuộc sống mà tính toán tằn tiện vẫn tốt hơn, chúng ta không thể cái gì cũng dựa vào Thái hậu nương nương.

 

“Còn không?”

 

Điện hạ đặt thúng than xuống, bước đến trước mặt ta hỏi, thân hình cao ráo của ngài ấy che khuất phần lớn ánh sáng trước mặt ta.

 

“Hết rồi, đây là thúng cuối cùng.”

 

Ta vui vẻ nói: 

 

“Điện hạ, chắc ngài đói rồi đúng không, nô tỳ đi nấu cơm ngay đây.”

 

“Khoan đã, trên đây có bụi bẩn…”

 

Ngài bất ngờ kéo tay ta, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn, động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta. 

 

“Sau này, việc nặng như hôm nay cứ đợi ta về làm, đừng tự gắng sức.”

 

“Biết rồi mà.” 

 

Ta cười đáp, những năm qua càng ngày tiểu điện hạ càng chu đáo, chẳng uổng công ta tận tâm dạy dỗ.

 

Điện hạ tốt bụng và quan tâm thế này, sau này chắc chắn không lo không tìm được nương tử.

 

“Ừm.”

 

Điện hạ cũng mỉm cười: 

 

“Đừng vội làm cơm, ta mang ít đồ về cho ngươi đây.”

 

Nói rồi, ngài bước tới, cầm giỏ trúc lúc nãy đưa qua. 

 

Bên trong giỏ đầy những quả có vỏ đỏ tươi.

 

“Quả vải (lệ chi)!” 

 

Ta kinh ngạc kêu lên. 

 

Trời ơi, bao nhiêu năm rồi ta chưa từng thấy thứ này. 

 

Hồi Nhu phi nương nương còn được sủng ái, thỉnh thoảng mới có cơ hội được trông thấy.

 

Còn chúng ta, những kẻ làm nô tài, chỉ có thể đứng một bên hít hà mùi thơm, nói chi đến nếm thử. 

 

Trước đây ta ăn thứ quả mùa hè giá năm tệ một cân này đến chảy máu mũi, mà đến đây lại quý giá đến thế. 

 

Nghĩ lại, cũng đã hơn mười năm rồi ta chưa từng được ăn.

 

Điện hạ mỉm cười, đưa giỏ cho ta: 

 

“Xem ra ngươi còn nhớ. Hôm nay ta đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu, người cho ta một ít, ta nghĩ chắc ngươi chưa được ăn, nên mang vài quả về cho ngươi nếm thử.”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page