Phế Hậu

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Từ khi tiểu điện hạ còn trong tã lót, Hoàng thượng đã chọn sẵn vị thái phó học sâu hiểu rộng để khai trí cho người. 

 

Đến khi đủ tuổi đọc sách, trong số các hoàng tử đồng trang lứa, chỉ mình tiểu điện hạ là xuất sắc nhất.

 

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tính người lại vô cùng kiên cường, dù học hành vất vả vẫn lặng lẽ chịu đựng, không hề than vãn. 

 

Trên lớp, tiểu điện hạ học một hiểu mười, đến cả thái phó luôn nghiêm khắc cũng thường xuyên ngợi khen người.

 

Thế nhưng, đứa trẻ sớm trưởng thành ấy, mỗi ngày tan học việc đầu tiên làm là chạy như bay về nhào vào lòng Nhu Phi nương nương, chia sẻ chuyện mình được thầy khen ngợi trong Thượng Thư Phòng. 

 

Sau đó, tiểu điện hạ lại giả bộ khổ não, cố gắng áp chế khóe miệng đang cong lên, chờ đợi mẫu phi của mình lại khen ngợi thêm lần nữa.

 

Đám cung nữ thái giám chúng ta đứng hầu bên cạnh, chỉ còn biết hồi tưởng lại hết thảy những chuyện bi thương trong đời mình, bởi vì thực sự rất khó nhịn cười.

 

Ta lớn hơn điện hạ bốn tuổi. 

 

Mỗi ngày, công việc của ta là thu dọn sách vở, chuẩn bị hành trang đưa tiểu điện hạ đi học, hầu hạ sinh hoạt thường ngày của người, nhân tiện cùng chơi đùa. 

 

Điện hạ thực sự quá đỗi đáng yêu, khiến mỗi ngày ta làm việc đều vô cùng vui vẻ và mãn nguyện.

 

2

 

Nhu Phi nương nương là một nữ nhân nhân từ, không giống các nương nương khác trong cung lúc vui lúc giận thất thường, hoặc coi cung nữ thái giám như cỏ rác. 

 

Dù chúng ta có phạm phải sai lầm trong lúc làm việc, bà cũng không để tâm, chưa bao giờ trách phạt nặng nề.

 

Đó là khoảng thời gian thoải mái nhất từ khi ta đến đây. 

 

Không cần lo lắng bị trừng phạt vì sai sót, cũng không cần lo bị đói khát, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc yên bình. 

 

Là một tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh tiểu điện hạ, công việc mỗi ngày của ta chỉ là vài việc lặt vặt.

 

Đôi khi Hoàng thượng đến thăm, hình ảnh ba người họ hòa thuận vui vẻ, phụ từ tử hiếu thường khiến ta quên mất nơi đây chính là hoàng cung cổ đại – nơi mà mạng người nhẹ tựa lông hồng, nơi ăn thịt người không chớp mắt.

 

Theo năm tháng, tiểu điện hạ dần trưởng thành, Hoàng thượng ghé thăm cung ngày càng ít, bầu không khí trong cung cũng trở nên tịch mịch hơn. 

 

Những năm qua, trong hậu cung, từng lớp từng lớp người mới tiến vào, rồi chẳng mấy chốc, những đóa hồng rực rỡ biến thành vết máu khô trên tường.

 

Nhu Phi nương nương cũng không thể thoát khỏi quy luật ấy. 

 

Dù nhan sắc của bà dường như không bị thời gian lưu lại quá nhiều dấu vết, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được bản tính “có mới nới cũ” của nam nhân.

 

Nương nương đã được sủng ái quá lâu, lâu đến mức bà không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. 

 

Những gương mặt trẻ trung, tươi tắn, hồn nhiên kia chính là quá khứ của bà; còn những phi tần sắc mặt héo úa, tâm như tro tàn chính là tương lai không thể tránh khỏi của bà.

 

Tiểu điện hạ không hiểu gì, chẳng rõ vì sao mẫu phi của mình đột nhiên lại ủ rũ buồn bã, đôi lúc còn rơi lệ khi cúi đầu. 

 

Thậm chí, bà cũng không còn để tâm đến việc quản lý trong cung nữa.

 

Ngài lén hỏi ta rằng, có phải vì bản thân không đủ xuất sắc nên mẫu phi mới không vui.

 

Ta không biết phải trả lời thế nào. 

 

Tam cung lục viện vốn là chuyện thường tình nơi bậc đế vương, lỗi của Nhu Phi nương nương là đã cho rằng mình sẽ là người đặc biệt duy nhất. 

 

Sự đau khổ của bà cũng đã lan sang cả tiểu điện hạ.

 

Ta chỉ có thể nói câu an ủi muôn thuở:

 

“Không phải lỗi của người đâu, điện hạ. Người còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ hiểu thôi.”

 

Ngài chẳng thể hiểu được ý ta, chỉ càng thêm chăm chỉ học hành, nhưng nụ cười trên mặt Nhu Phi nương nương lại ngày càng ít đi.

 

“Điện hạ, người sao vậy?” 

 

Ta ngồi bên mép giường, nhìn tiểu điện hạ vùi đầu vào trong chăn kín mít.

 

Thời gian này, Nhu Phi nương nương luôn ủ rũ buồn bã, tiểu điện hạ cũng trở nên trầm lặng, ít nói hơn hẳn.

 

“Thiên Hòa tỷ tỷ, có phải vì phụ hoàng có Tiêu Quý Tần, nên mẫu phi mới không vui không?” 

 

Tiếng nói nhỏ nhắn của tiểu điện hạ từ trong chăn vọng ra, có chút ngột ngạt và u uất.

 

Tiêu Quý Tần là người nổi bật nhất trong đợt tuyển tú vừa qua. 

 

Nàng ta xuất thân danh môn, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tính tình lại ngây thơ đáng yêu. 

 

Không chỉ Thái hậu yêu thích, mà ngay cả Hoàng thượng cũng sủng ái nàng ta hết mực. 

 

Trong mấy tháng gần đây, đa phần Hoàng thượng đều lưu lại cung của nàng. 

 

Cả hậu cung đều đồn rằng, chỉ cần sinh được hoàng tử, nàng ta sẽ được thăng vị trở thành một trong Tứ Phi.

 

Nhưng những chuyện như vậy, ta chỉ là một tiểu cung nữ, há có thể bàn luận?

 

Ta kéo chăn xuống khỏi đầu tiểu điện hạ, xoa nhẹ mái tóc của ngài ấy rồi hỏi:

 

“Trùm kín như vậy không thấy ngột ngạt sao, điện hạ?”

 

Ngài bực dọc vì ta không trả lời câu hỏi của mình, liền lăn một vòng trên giường, quay lưng về phía ta, chẳng nói thêm lời nào.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page