Phế Hậu

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Trước khi uống ly rượu độc, phế hậu đẫm lệ hỏi ta:

 

“Ngươi biết giải hệ phương trình vi phân không?”

 

Ta hơi khựng lại, rồi lạnh nhạt đáp:

 

“Không biết, ta là dân học văn, chỉ biết giải phương trình căn bậc nhất.”

 

Phế hậu lập tức nín khóc, tiện tay ném ly độc dược qua một bên, điên cuồng nhào tới ôm lấy ta:

 

“Tỷ muội! Ta tìm ngươi khổ sở biết bao!”

 

Sức nàng ta quá lớn, suýt nữa khiến ta nghẹt thở. 

 

Ta gắng sức thoát khỏi đôi tay nàng ta, lui lại một bước, khẽ phủi vạt áo bị nhăn, nhàn nhạt hỏi:

 

“Sao ngươi biết trong cung còn một kẻ xuyên không như ta?”

 

Nàng ta khẽ cười khổ:

 

“Là hệ thống nói với ta. Ngay ngày đầu tiên đến đây, nó đã phát hiện có linh hồn khác ở nơi này.”

 

Phế hậu đầy vẻ chua xót, than rằng:

 

“Ta đã tìm kiếm ngươi khắp cung điện suốt bao lâu mà không thấy. Trình nữ quan, ngươi quả thực giấu mình kín quá.”

 

Ta chẳng buồn phản bác. 

 

Sở dĩ bấy lâu nay không ai nghi ngờ đến ta, là bởi ta đã ở nơi này hơn mười năm rồi.

 

1

 

Ta xuyên không đến một gia đình nông hộ nghèo khó, nhập vào thân thể một tiểu cô nương mười tuổi. 

 

Khi đó, nàng nhiễm phong hàn, cơn sốt cao mãi không lui, cha nương nàng vì không có tiền chữa trị nên cứ thế để mặc nàng qua đời.

 

Đúng lúc ấy, ta đến đây, may thay thân thể này dần dần khá hơn, cha nương nàng thấy ta đã không còn nguy hiểm đến tính mạng thì cũng chẳng quan tâm thêm nữa.

 

Ta ở lại nhà này một thời gian, đến khi mùa đông giá rét sắp ập tới, cha nương thân thể này bất đắc dĩ đem ta bán vào cung làm cung nữ, chỉ để đổi lấy vài món y phục và lương thực cho mùa đông. 

 

Nhưng thân thể này vốn đã thiếu dinh dưỡng, dù có khai gian tuổi tác cũng bị người trong cung nhìn thấu. 

 

May mắn thay, viên quản sự của Hội Kế Tư Nội vụ phủ thấy ta có dung mạo ưa nhìn, liền quyết định đưa ta nhập cung.

 

Cha nương kia của ta vui mừng khôn xiết khi nhận được bạc, chỉ dặn dò qua loa đôi câu rồi quay đầu bỏ mặc ta nơi thâm cung này, chẳng hề ngoái lại. 

 

Với chuyện ấy, ta chẳng oán hận gì. 

 

Chưa kể bọn họ vốn chẳng phải là cha mẹ ruột thịt của ta, cho dù có là cha mẹ ruột đi nữa, thì trong thời đại coi mạng người như cỏ rác này, ngay cả con trai còn chẳng được coi trọng, huống chi là một đứa con gái như ta.

 

Điều duy nhất khiến ta run sợ là nơi đây đã cho ta thấy rõ thế nào gọi là “mạng người không đáng một xu”. 

 

Sinh mạng của cung nữ và thái giám hoàn toàn nằm trong tay những kẻ ở trên cao, muốn gi*ết hay tha chỉ cần một câu nói. 

 

Chuyện ấy khiến ta, một người từng lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa, liên tục gặp ác mộng trong một thời gian dài.

 

Ta không muốn ch*ết, càng không muốn ch*ết ở nơi này. 

 

Dù chẳng rõ vì sao bản thân lại xuyên đến đây, nhưng nếu cứ tùy tiện ch*ết đi, ai biết sẽ còn xảy ra điều gì. 

 

Bởi vậy, cuối cùng ta chỉ đành nhẫn nhịn mà sống tạm bợ.

 

Ta sợ hãi vô cùng, dè dặt ở trong cung một thời gian mới nhận ra, chỉ riêng sự cẩn thận là không đủ để bảo toàn tính mạng. 

 

Muốn sống sót, còn cần đến sự thông minh và nhạy bén hơn người.

 

Lợi thế duy nhất của ta khi đến đây chính là tâm thái và tri thức của bản thân. 

 

So với những tiểu cô nương mười mấy tuổi, ta quả thực hiểu biết nhiều hơn. 

 

Là một người hiện đại, chẳng bao lâu sau, ta đã nổi bật giữa đám cung nữ cùng đợt nhập cung, được phân về cung của Nhu Phi nương nương, người đang được thánh ân sủng ái bậc nhất khi ấy.

 

Nhu Phi nương nương là người rất tốt, dịu dàng vô cùng, nhất là sau khi biết ta còn nhỏ tuổi, nàng lại càng thương yêu và che chở ta hơn. 

 

Nương nương vốn là nữ nhi của một huyện lệnh. 

 

Một ngày nọ, Hoàng thượng vi hành đến nhà nàng, lúc rời đi tình cờ gặp nàng vừa đi chơi về ở trước cổng. 

 

Chỉ một ánh nhìn, Hoàng thượng đã xiêu lòng.

 

Chẳng bao lâu, hai người rơi vào biển tình. 

 

Cùng năm đó, vào tháng Tám, trong cung xuất hiện một vị Nhu Chiêu nghi. 

 

Không lâu sau, Nhu Chiêu nghi hạ sinh một vị hoàng tử, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ban tên là Thừa Cẩn.

 

Tiểu điện hạ là một hài tử hoạt bát, đáng yêu vô cùng. 

 

Lúc ta mới đến cung Nhu Phi nương nương, tiểu điện hạ còn nép trong lòng nương nương, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, ngây ngô nhìn ta không chớp. 

 

Về sau, Nhu Phi thấy ta làm việc cẩn trọng, tâm tư chu đáo, lại biết giữ bổn phận nên liền để ta làm cung nữ hầu hạ bên cạnh tiểu điện hạ.

 

Tiểu điện hạ cũng là một đứa trẻ rất ngoan, được Nhu Phi dạy dỗ cực kỳ chu đáo. 

 

Gặp ai hoàng tử cũng nở nụ cười, lời nói cử chỉ đều lễ phép, một khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng. 

 

Điều khiến ta xót xa nhất là tiểu điện hạ học hành vô cùng vất vả, mỗi ngày đều thức khuya, dậy sớm.

 

Hoàng thượng đặt kỳ vọng quá lớn lao nơi người. 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page