Tôi đã bị lay động.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau, và Tiêu Châu nói rằng tôi lúc nào cũng tỏa ra “bong bóng màu hồng”.
Tôi chỉ muốn nhìn Lê Sênh mọi lúc, muốn hôn cô ấy, muốn ôm cô ấy.
Cứ cách một phút không gặp, tôi lại thấy nhớ cô ấy.
Tôi muốn chia sẻ với cô ấy mọi điều, từ bữa trưa của mình, dáng ngủ của lũ mèo, đến ánh nắng của ngày hôm nay…
Tôi thích cảm giác khi cô tan làm, chạy ùa vào lòng tôi.
Thích nắm tay cô, cùng cô bước về nhà.
Món ăn Lê Sênh nấu rất ngon.
Tôi chỉ thấy tiếc là những năm trước không thể ở bên cô ấy.
Tiêu Châu nói tôi bị “bệnh”, vì đồ ăn bình thường mà tôi cứ tán tụng như mỹ vị nhân gian.
Tên không có khiếu thưởng thức, làm sao cậu ta hiểu được hương vị của tình yêu?
Tôi đã học trên mạng mấy cách tán tỉnh, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi chính cảm giác đó.
Lê Sênh thường hôn trộm tôi lúc tôi ngủ, nhưng thực ra tôi đều biết.
Nhìn những đám cưới trên tivi và cô gái đang ngoan ngoãn ăn trái cây trong vòng tay mình, tôi biết rằng mình muốn cưới cô ấy.
Tôi nhờ Tiêu Châu tư vấn cầu hôn, nhưng cậu chẳng giúp được gì.
Cuối cùng tôi tự mình chuẩn bị.
Tôi đặt hoa tươi, bóng bay, và trang trí lại khu vườn, phủ đầy hoa khắp sân nhỏ.
Thậm chí, tôi còn mặc lễ phục cho lũ mèo.
Như dự đoán, Lê Sênh rất thích.
Tôi lấy chiếc nhẫn và đeo vào tay cô ấy.
Đó là chiếc nhẫn kim cương hồng 5 carat mà tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng, trông cực kỳ hợp với cô.
“Nhẫn to quá!”
“Không to đâu, anh còn chuẩn bị cái 10 carat nữa, nhưng sợ em thấy khoe khoang quá nên đợi ít hôm nữa sẽ đưa em đeo.”
Khi trở về nước để thu xếp vài việc, tôi không ngủ ngon được vì thiếu hơi ấm của cô ấy.
Tôi nói với bố mẹ rằng chúng tôi sẽ kết hôn. Họ bảo tôi bất hiếu.
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Nhậm, cũng không định tiếp quản công ty của họ.
Tôi chỉ thông báo, chứ không phải xin phép.
Những năm qua, tiền cổ tức từ công ty của Lê Sênh đã được gửi đều đặn cho họ, vậy là coi như món nợ ân tình đã trả đủ.
4
Phiên ngoại: Nhậm Lê Sênh
Gần đây, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi đã ngăn Nhậm Duệ Chi khỏi ý định tổ chức một buổi lễ xa hoa.
Trong mắt tôi, đám cưới chỉ cần là một nơi đơn giản, vài người bạn thân thiết đến chia sẻ niềm vui là đủ.
Chúng tôi tìm được một bãi cỏ xanh mướt, quà tặng cho khách dự lễ là những viên chocolate và bánh quy do chính tay chúng tôi làm.
Tiêu Châu là người chủ hôn.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chỉ có điều không ngờ rằng đến lúc trao nhẫn, Nhậm Duệ Chi lại bật khóc.
Thế là lễ cưới của tôi có thêm vài bức ảnh hài hước: Chú rể khóc nức nở, người chủ hôn thì cười phá lên, còn cười đến mức nhìn rõ cả amidan, rồi còn cố ghé mặt trêu chọc chú rể.
Người cười vui nhất trong buổi lễ chính là Tiêu Châu.
Trong những bức ảnh, miệng anh ta chẳng khép lại được giây nào.
Bên bãi cỏ ấy, ngay cả gió cũng thật dịu dàng…
5
Phiên ngoại: Nhậm Hạ Dữ
Tôi là Nhậm Hạ Dữ. Đứa trẻ đang nằm thừ người trên giường chính là tôi.
Người đang ngồi cạnh bàn trang điểm bôi kem dưỡng là mẹ tôi.
Còn người đứng bên cạnh tò mò cũng muốn bôi thử chính là bố tôi.
Tôi sinh vào mùa hè.
Bố nói khi tôi chào đời, tôi chỉ nặng hai kilogram vì sinh non.
Mẹ bảo vì ông trời biết bà yêu mùa hè nên đã gửi tôi đến với bà sớm hơn dự định.
Gia đình chúng tôi rất đông thành viên: Bốn chú mèo, tôi, bố và mẹ.
Mẹ nói chúng tôi là một gia đình lớn gồm bảy thành viên.
Bố tôi là một “nô lệ của mẹ”.
Ông luôn nghe lời mẹ.
Khi mẹ nói: “Nhậm Hạ Dữ không được ăn kem nữa” bố sẽ tịch thu hết kem của tôi.
Mẹ bảo bố là “yêu quái hôn hít” vì ông lúc nào cũng thích hôn mẹ.
Tôi cũng thích hôn, thế nên tôi là “yêu quái hôn hít nhí”.
Bố nói tôi là đàn ông con trai nên phải ngủ một mình.
Tôi thấy điều đó hợp lý.
Nhưng tôi vẫn sợ, không sao, có lũ mèo ngủ cùng tôi rồi.
Mẹ bảo gặp ai mình thích thì đừng tiếc lời khen ngợi.
Điều đó tôi học được từ bố, vì bố lúc nào cũng khen mẹ:
“Hôm nay em đẹp quá.”
“Em giống như một nàng công chúa.”
“Anh yêu em nhiều lắm.”
“Em thơm quá.”
Vì thế, tôi cũng thường khen những chú mèo của mình.
Bố bảo khi thích ai đó thì phải tặng người đó những thứ tốt nhất.
Bố luôn tặng mẹ hoa, bóng bay, và quần áo đẹp.
Tôi cũng thích mẹ, thế nên tôi đã tặng mẹ một bất ngờ.
Khi mẹ lôi con rắn đồ chơi từ chăn ra, mẹ hét to đến mức tôi tưởng cửa sổ vỡ mất.
Tôi bị bố đánh vì làm mẹ hoảng sợ.
Bố rất giận.
Đó là món đồ chơi yêu thích nhất của tôi, tôi chỉ muốn tặng mẹ thôi mà.
Mẹ bảo rằng thứ mình thích không phải lúc nào người khác cũng thích, nên cần tặng đúng thứ người ta yêu thích.
—
Bố tôi khá đáng yêu.
Khi gọi điện cho mẹ, ông luôn nói giọng nịnh nọt:
“Em yêu, hôm nay em muốn ăn gì?”
“Em không nghĩ ra…”
“Thịt nướng, mẹ ơi, con muốn ăn thịt nướng!”
“Im nào, để mẹ con suy nghĩ. Em yêu, cứ từ từ nghĩ, chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Ừm… muốn ăn lẩu.”
“Được, để anh chuẩn bị.”
Chẳng ai quan tâm đến ý kiến của tôi, buồn quá đi!
Nhưng bố tôi rất giỏi.
Ông có thể xây cho tôi một ngôi nhà gỗ trên cây và lắp cả cầu trượt.
Giỏi nhất là ông có thể vừa bế tôi vừa bế mẹ cùng lúc.
Ông còn làm được nhiều món ngon và các loại bánh ngọt.
Khi tôi và mẹ chơi trong vườn, bố sẽ vào bếp nấu ăn.
Ăn xong, cả nhà lại nằm trên cỏ phơi nắng.
Trong vườn nhà tôi có một cây táo.
Khi táo chín, tôi ngồi lên vai bố để hái.
Những quả thấp thì tôi hái, còn quả cao hơn mẹ sẽ hái.
—
Tôi rất thích chú Tiêu Châu.
Chú ấy là bạn thân của bố mẹ tôi và cũng là bạn của tôi.
Hàng năm, tôi về nước thăm ông bà nội.
Họ không thích mẹ tôi nên mẹ chỉ đưa tôi đến trước cửa nhà rồi rời đi.
Nhà ông bà rất lớn, lớn hơn nhà tôi nhiều.
Tôi hỏi tại sao nhà ông bà lại đông người như vậy, có phải tất cả đều là người thân không.
Bà nội nói họ chỉ là người giúp việc.
Tôi hỏi tại sao nhà tôi không có người giúp việc.
Ở nhà, bố mẹ đều tự làm việc nhà.
Bà nội có vẻ càng giận hơn sau câu hỏi đó.
—
Ngoài những lần ở nhà ông bà, gia đình tôi cũng thường đi du lịch.
Chúng tôi đã đến rất nhiều nơi, vì thế trong nhà có rất nhiều ảnh.
Có những nơi tôi chẳng còn nhớ vì khi đó tôi còn quá nhỏ.
Tôi đã xem ảnh cưới của bố mẹ.
Mẹ trông rất xinh đẹp, còn bố thì khóc thảm thương.
Trong ảnh, chú Tiêu Châu cười đến mức không ngậm được miệng.
Tôi hỏi mẹ tại sao lúc đó họ không gọi tôi dự đám cưới.
Bố mẹ chỉ cười mà không nói gì. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao họ lại cười.
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận