Danh sách chương

Diệp Thịnh tức giận nhìn con trai yêu quý của mình.

“Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ biết ăn, chỉ biết chơi, không có tiền đồ gì!”

“Không phải là lỗi của con, sao lại liên quan đến con! Con muốn ăn cơm!”

Diệp Bồi hung hãn nói.

“Tự kêu mẹ con dậy mà làm, kêu không được thì gọi chị con, trong nhà nhiều người như vậy, không thể nào đói chết con được!”

Diệp Thịnh lườm con một cái, rồi ra ngoài.

Tối qua tâm trạng không yên, ông ta không ngủ được, vì vậy sáng nay ra ngoài rất sớm.

Ông ta muốn đến nhà máy để xem chuyện hôm qua có lan ra không.

Không ngờ rằng không cần đến xưởng, vừa ra cửa đã bị người ta chỉ trỏ, chắc chắn là đang nói về chuyện gì.

Diệp Thịnh cố gắng bước đến cổng nhà máy thì gặp đồng nghiệp.

“Ồ, là Diệp Thịnh à, anh nổi tiếng rồi biết không? Hahaha.”

Lâm Tam nháy mắt cười, miệng không ngừng châm chọc.

Có người chưa biết chuyện, Lâm Tam còn nhanh chóng phổ biến.

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thịnh trở nên vi diệu.

“Diệp Thịnh à, tuy rằng mẹ kế đều thế này, nhưng dù sao anh cũng là cha ruột, đâu phải vợ anh lén sinh con với người khác, sao phải làm vậy, chậc chậc chậc.”

Lâm Tam nói đầy ẩn ý, làm ra vẻ đang giáo huấn người khác, cuối cùng còn chậc chậc vài tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.

Diệp Thịnh thở hổn hển, biểu cảm khó coi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Tam.

Lâm Tam thường ngày đã hay nói móc, bây giờ lại công khai mỉa mai, ai cho anh ta gan đó!!!

Diệp Thịnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nhịn lại.

Chỉ cần chưa đến tai lãnh đạo, mọi chuyện đều có thể cứu vãn, những lời đồn thổi này coi như gió thoảng qua.

Gió thoảng qua thì qua, nhưng cũng vẫn làm người ta tức giận chứ?

Tuy nhiên, Diệp Thịnh không phải tức lâu, vì đã bị gọi đi.

“Anh gọi tôi có gì dặn dò không?”

Diệp Thịnh cẩn thận hỏi.

Lúc này mà tìm riêng ông ta thì chắc chắn không phải là chuyện tốt!

“Diệp Thịnh.”

Phùng chủ nhiệm chỉ gọi tên ông ta, rồi nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới.

Diệp Thịnh và chủ nhiệm không quen không thân, ông ta thường muốn nịnh bợ, nhưng luôn chậm chân một bước, vì vậy giờ không có tình cảm gì để nhờ cậy.

“Diệp Thịnh, tôi không nói nhiều, những chuyện của anh tôi cũng nghe nói.”

“Nếu không náo loạn thì là chuyện nhỏ, nhưng đã lớn chuyện rồi thì phải xử lý đàng hoàng, tôi không muốn nhà máy của chúng ta bị bắt lỗi, đến lúc đó còn liên lụy đến tôi.”

“Xử lý xong rồi hãy đi làm.”

Phùng chủ nhiệm lắc đầu, rồi cầm ly trà ra ngoài.

Không ngờ, Diệp Thịnh bình thường trầm lặng, lại đối xử tàn nhẫn với con gái mình như vậy, quả nhiên chó cắn người thì không sủa.

Diệp Thịnh tái mặt, đứng không vững, phải dựa vào bàn mới không mất mặt.

Rõ rang ý của Phùng chủ nhiệm là nếu không xử lý xong, nếu còn ồn ào, thì khỏi cần đi làm nữa.

Chỗ ông ta đã thế này, chỗ Lưu Tiểu Yến chắc chắn còn tệ hơn! Có khi cả hai người đều mất việc!!!

Không được, không thể như vậy!

Diệp Thịnh u ám, không kịp chào hỏi ai, vội vàng chạy đi.

Như đã nói, Diệp Thịnh nhu nhược, nếu không đã không để Lưu Tiểu Yến cưỡi lên đầu, nên chắc chắn sẽ chọn cách yên ổn.

“Vẫn còn nằm lỳ trên giường, đồ đàn bà phá gia chi tử, dậy, đi cùng tôi gặp chủ nhiệm hội phụ nữ!”

Diệp Thịnh giận dữ nói.

Mẹ kiếp, phải đưa năm trăm đồng, lỗ to rồi!

May mà đuổi được Diệp Tinh đi, công việc của nó có thể đưa cho Diệp Phương, số tiền này một hai năm là kiếm lại được.

“Tôi phá gia? Tôi vì cái nhà này vất vả bao năm, không dám ăn không dám mặc! Còn phải nuôi con gái của ông, tôi phá gia à? Ha!”

Lưu Tiểu Yến tức giận đến mức quên cả mấy chữ chủ nhiệm hội phụ nữ.

“Bà còn dám cãi lại tôi à! Sao, Diệp Phương không phải con gái à? Không phải tôi nuôi à? Tôi nói cho bà biết, Lưu Tiểu Yến, bà đừng quá đáng! Nếu không đừng trách tôi lại đánh bà!”

Diệp Thịnh lườm bà ta, mặt mày u ám.

Người không hay nổi giận mà nổi giận thì thật đáng sợ, Lưu Tiểu Yến bị đánh đến mức không dậy nổi, nghe vậy lập tức im lặng.

“Đợi đã, đợi đã, ông lấy tiền làm gì!”

Lưu Tiểu Yến hoảng loạn, định nhào tới giật lại tiền.

Diệp Thịnh hất bà ta ra, rút ra một xấp dày, tiền tiết kiệm ngay lập tức giảm đi hơn nửa.

“Đứng dậy, cùng tôi đi xin lỗi!”

“Phùng chủ nhiệm nói rồi, chuyện này không xử lý xong thì đừng mơ làm việc nữa, sao, bà muốn mất việc à? Nếu bà muốn, tôi sẽ lập tức để tiền lại.”

Diệp Thịnh đe dọa, mặt mày u ám.

Hai ngày này thật đen đủi, nhà cửa bị đập nát bét, còn phải bồi thường một khoản lớn như vậy!

Vì công việc, Diệp Thịnh cảm thấy đau xót!

Số tiền này thực sự là ép Diệp Tinh mà dành dụm được, dù nhà họ Diệp không đông người, nhưng hai vợ chồng đều có công việc, gia đình hai người đều có người thân nghèo khó, không giúp không được.

Công việc của Diệp Thịnh là cả nhà góp tiền mới có, Lưu Tiểu Yến đỡ hơn một chút nhưng cũng tương tự.

Vì vậy, mỗi tháng hai người phải giúp đỡ gia đình nên số tiền tiết kiệm cũng không nhiều.

Công việc của Diệp Tinh họ vẫn giấu gia đình, âm thầm giữ lại.

Nếu không, tiền Diệp Tinh kiếm được chắc cũng bị chia, làm sao để dành được?

“Cái gì! Dựa vào cái gì mà đuổi việc chúng ta, chúng ta làm gì sai! Đánh con thì sao, có đánh chết đâu!”

Lưu Tiểu Yến không hối cải, thực sự không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Không phải chỉ không đánh chết là được sao, đánh chết thì sao, mạng người thời này có đáng giá không?

Hết Chương 12: Kết thúc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Haiyen

    Bao giờ shop đăng chap ms v

  2. Cấp 1

    kratos01

    Bộ này hay lắm ạ

  3. Cấp 1

    kratos01

    alo 1 2 3 4

Trả lời

You cannot copy content of this page