Danh sách chương

Cô gái nhỏ bé, nhưng thân hình… gia đình nuôi dưỡng thế nào mà để cô ấy béo đến vậy.

Trong ánh đèn mờ mờ, đôi mi cô khẽ nhấp nháy như cánh chuồn chuồn, ngũ quan… không đẹp lắm.

Nhưng cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh, nếu không gặp cô, có lẽ lần này anh đã chết ở đây rồi.

Đột nhiên nhớ lại tình cảnh hôm đó, anh tò mò hỏi:

“Cô nương, làm thế nào mà cô đưa ta đến đây được cậy? Làm sao cô biết có người tìm ta?”

Kiều Ngọc Linh giật mình, nhưng sắc mặt không thay đổi, nói ngay:

“Ta thấy ngươi còn thở, có thể cứu được, nên kéo ngươi tới đây.”

Nói rồi cô còn gồng cánh tay:

“Đừng thấy ta nhỏ, nhưng ta nhiều thịt, có sức.”

Đúng là cô nhỏ, nhiều thịt, nhưng thực sự không có sức, giờ cô cảm thấy biết ơn cơ thể mập mạp của mình.

Người đàn ông chăm chú nhìn khuôn mặt Kiều Ngọc Linh, thấy cô không có biểu hiện nói dối liền yên tâm.

Nếu Kiều Ngọc Linh biết anh tin lời cô, chắc chắn sẽ bật cười:

“Ta là sát thủ thế kỷ 21, diễn xuất là kỹ năng tự nhiên có từ khi sinh ra!”

Giải thích xong cách đưa người đàn ông đến đây, cô nghĩ một chút rồi nói thêm:

“Hôm đó ta đưa ngươi đến đây, chưa kịp xuống núi thì gặp một nhóm người mặc áo giáp, họ hỏi ta có thấy ai bị thương nặng không, và miêu tả giống ngươi, nên ta đoán họ đang tìm ngươi.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông lại nói, lúc này dường như ngoài lời cảm ơn, thì anh không biết nói gì khác.

Kiều Ngọc Linh phẩy tay, quay lại nhìn anh ta, nhìn từ trên xuống dưới:

“Nhìn trang phục của ngươi cũng không phải là người nghèo, ân cứu mạng thì không cần, nhưng mấy ngày nay thức ăn và thuốc đều là ta bỏ tiền mua.”

“Ta sẽ báo đáp cô nương.”

Người đàn ông lại nói.

Báo đáp? Bằng cách lấy thân báo đáp sao?

Nhìn anh đẹp trai thật đấy, nhưng… có lẽ là hơi già, cô mới chỉ tám tuổi thôi, đến khi cô lớn lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai trẻ để cô lựa chọn, không thể chịu thiệt được.

Cảm thấy suy nghĩ của mình đang đi quá xa, cô vội vàng cầm lấy cái hũ nhỏ trên đất và lắc lắc, phát hiện bên trong đã hết nước, cô đứng dậy nói:

“Ngươi cứ ở lại đây, ta đi lấy nước cho ngươi.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi, nhưng cô không đi xa, chỉ tính khoảng cách từ cửa hang đến con sông, tính thời gian, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống ăn uống.

Sau khi ăn no, cô đổ đầy linh tuyền từ không gian vào cái hũ nhỏ.

Vừa làm cô vừa nói:

“Xem như ngươi có phúc.”

Quay lại hang, cô không nói chuyện nhiều với người đàn ông, chỉ đặt thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào một góc:

“Ngày mai ta có việc không đến được, nếu ngươi hết nước thì ra cửa hang đi về phía Bắc sẽ có một con sông, nhưng tốt nhất ngươi đừng chạy lung tung, kẻo lại bị bọn họ phát hiện, sẽ liên lụy đến dân làng.”

Câu cuối cô nói nhỏ nhưng người đàn ông vẫn nghe thấy, anh mỉm cười gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn theo Kiều Ngọc Linh rời đi.

Cảm thấy anh vẫn còn bị thương nặng, Kiều Ngọc Linh có lòng tốt, che lại cửa hang trước khi rời đi.

Khi về đến nhà, trời đã tối, cả nhà đang đứng ngoài sân, ai nấy đều lo lắng.

Khi Kiều Ngọc Linh vào nhà, thấy cảnh tượng này, mắt cô đỏ hoe.

“Mọi người…”

Cô chưa kịp nói hết, thì đã bị Tiểu Lưu Thị và Kiều Ngọc Nguyệt chạy tới nắm tay:

“Con đi đâu vậy, trời đã tối, làm mọi người lo lắng quá.”

“Nhị muội, cha mẹ còn tưởng muội xảy ra chuyện, định đi tìm muội đấy.”

“Không sao, không sao, con chỉ đi xa một chút, rồi bị trễ trên đường về.”

Kiều Ngọc Linh cười gượng đáp.

Những ngày này cô cảm nhận sâu sắc tình thương từ gia đình, khiến lòng cô tràn ngập hạnh phúc.

“Thôi nào, vào nhà nói chuyện đi.”

Kiều Hồ lên tiếng.

Kiều Ngọc Linh cũng nhận ra, Kiều Hồ muốn nói gì đó, nhưng vì Tiểu Lưu Thị và Kiều Ngọc Nguyệt đang hỏi, nên ông không nói được.

Cả nhà vào phòng chính, Tiểu Lưu Thị vẫn trách móc:

“Sau này có việc cũng không được về muộn như thế này, làm mẹ lo lắng quá.”

Kiều Ngọc Linh nắm tay bà:

“Mẹ đừng lo, con không sao. Sau này nếu bận, con về muộn, mọi người không cần đứng đợi con ở sân, con sẽ ổn thôi, mọi người phải tin con.”

“Tin con thế nào được, dù sao con vẫn là một đứa trẻ.”

Tiểu Lưu Thị không chịu.

Kiều Hồ ngập ngừng mãi, cuối cùng nói:

“Linh nhi, sau này có việc gì… để… để cha làm cho.”

Kiều Ngọc Linh cười, giải thích với mọi người:

“Hôm nay con thực sự chỉ đi dạo quên mất thời gian, sau này sẽ không thế nữa ạ.”

Mọi người thấy cô nói vậy, cũng không nói thêm.

Kiều Ngọc Nguyệt hỏi:

“Muội có đói không, có muốn ăn thêm không?”

“Muội không đói, không ăn nữa.”

Nói rồi cô ngáp một cái:

“Hôm nay con mệt cả ngày, bây giờ buồn ngủ rồi.”

“Vậy con đi ngủ đi.”

Tiểu Lưu Thị nói:

“Giường đã trải chăn đệm mới rồi.”

“Hả?”

Kiều Ngọc Linh ngạc nhiên.

Kiều Ngọc Nguyệt giải thích:

“Mẹ đã làm xong chăn đệm, phòng chúng ta và phòng muội đều có chăn đệm mới, của cha mẹ phải ngày mai mới làm xong.”

“Vâng.”

Kiều Ngọc Linh đáp, không nói cảm ơn, chỉ cười với mọi người rồi đi.

Trong gia đình, nếu thường xuyên nói cảm ơn, sẽ trở nên quá khách sáo.

Về phòng nhỏ của mình, nằm trên chăn đệm mới, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, từ khi đến đây, cô luôn cảm thấy toàn thân khó chịu vì chăn đệm cũ.

Ngủ một giấc trên giường, rồi cô vào không gian, việc này đã thành thói quen, một ngày không vào thu hoạch rau, tưới nước, cô cảm thấy khó chịu.

Hết Chương 90:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ới Đàoơiiii

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Nhất bà r nha, đúng như Đào chúc sinh nhật bà lun "cầu được ước thấy" 😆

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Hahaa. Thế bà cũng phải cảm ơn tui đi nafoooo 😝😝

        1. Cấp 1

          Thien Thao

          Hh cảm ơn bà nhìu nhen, hôm qua đang xì trét thấy có 20 chương cái dui dẻ hẳn:33

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Hum nay Đào lên 20 chương nè <3 Cám ơn nàng đã ủng hộ ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaaa

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

Trả lời

You cannot copy content of this page