Danh sách chương

Không nhịn được, cô còn đưa tay xoa mặt mỹ nam, thỏa mãn đam mê.

Khi cô đang nhìn ngắm mỹ nam, thì nghe thấy tiếng bước chân lờ mờ vang lên, không chỉ một người, mà khoảng mười người.

Kiều Ngọc Linh giật mình, cô không biết những người đến là bạn hay thù của người đàn ông này, nhưng trong tình huống này, cô chỉ có thể đưa anh ta chạy trốn trước.

So sánh điều kiện cơ thể của mình và người đàn ông đã bất tỉnh dưới đất, cô quyết định đưa anh ta vào không gian.

Vì cô chắc chắn hiện tại người đàn ông này sẽ không tỉnh lại.

Vừa vào không gian, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Thân hình mập mạp của cô không thể chạy được, nếu bị bắt lại thì chắc chắn sẽ chết, vì vậy cô cũng vội lẻn vào không gian.

Trong không gian, Kiều Ngọc Linh không có tâm trạng nhìn người đàn ông mình đã cứu, đôi mắt cô dán chặt vào bên ngoài.

Quả nhiên, cô thấy hơn mười người đàn ông đi ra từ phía bên kia, trang phục giống hệt những người đã chết dưới đất.

Cô thầm vui mừng, may mà cô nhanh trí đưa người đàn ông vào không gian, nếu không anh ta chết chắc chắn.

Nhìn những người kia chửi rủa, thờ ơ trước những xác chết, người dẫn đầu còn ra lệnh:

“Các ngươi mau đi tìm, một mình hắn chắc chắn không đi xa được, các ngươi ở lại chôn cất những người này, đừng để người Nam Thuận phát hiện.”

“Rõ.”

Những người kia đồng thanh đáp, rồi mỗi người làm việc của mình.

Kiều Ngọc Linh thầm nghĩ cô đã rước một rắc rối lớn vì ham trai đẹp.

Giờ cô phải làm gì đây, tìm một nơi để thả người đàn ông ra rồi để anh ta tự sinh tự diệt à?

Hay mang về nhà?

Nghĩ đến việc mang về nhà, nếu bị những người kia phát hiện ra thì cả nhà cô sẽ gặp nguy hiểm, nên cô lập tức loại trừ khả năng mang về nhà.

Nhưng thả ra ngoài cũng không được!

Cô bắt đầu bối rối.

Khi cô còn đang bối rối thì mấy người đàn ông bên ngoài đã xử lý xong xác chết, người dẫn đầu vung tay, họ lập tức rời đi.

Những người đó biến mất ngay lập tức, nhưng Kiều Ngọc Linh không ra ngoài ngay, cô ở trong không gian khoảng một giờ nữa rồi mới ra ngoài, rồi chạy thẳng về nhà.

Đúng vậy, cô muốn rời khỏi nơi này trước, rồi mới nghĩ cách xử lý người đàn ông trong không gian.

Rời xa nơi vừa rồi, Kiều Ngọc Linh lại do dự về việc xử lý người đàn ông trong không gian, cô đi quanh núi, tìm xem có hang động nào không.

Cuối cùng, cô may mắn tìm thấy một hang động, rất kín đáo, nếu không nhìn kỹ bên ngoài sẽ không phát hiện.

Để người mình cứu không chết, lúc vào không gian cô đã tốt bụng ném người đàn ông vào linh tuyền trong hồ cô thường tắm.

Vì thời gian không cho phép, cô kéo anh ta ra, đưa ra ngoài không gian.

Thử nghe hơi thở, thấy anh ta còn thở yếu, cô thở phào nhẹ nhõm, sợ anh ta chết, cô đành lấy một bát linh tuyền trong không gian cho anh ta uống.

Sau một hồi vất vả, cô mệt mỏi rã rời.

Thân hình mập mạp của cô đã khá hơn trước, nhưng sợ hãi và lo lắng về tính mạng của người đàn ông này làm cô kiệt sức.

Thở hổn hển một lúc, cô đứng dậy đi ra ngoài, tìm mãi trong núi không được thứ mình muốn, cô lặng lẽ về nhà không làm phiền ai, lấy ít cỏ khô rồi vào lại núi.

Đến hang động, cô trải cỏ khô, rồi kéo người đàn ông đặt lên trên, xong việc mới thở phào, nói như tự nói với mình:

“Coi như tôi xui xẻo, nhưng anh may mắn gặp tôi, hừ, tự lo đi, tôi về đây.”

Nói xong cô đứng dậy rời đi, cả ngày làm việc, trời cũng gần tối, nhưng khi đến cửa hang, cô vẫn không yên tâm, quay đầu để lại một bát linh tuyền và bánh còn thừa, rồi mới đi.

Sau khi đi, sợ bị tìm thấy, cô cố ý lấy nhánh cây che giấu hang động.

Về nhà, Kiều Ngọc Nguyệt đã nấu xong cơm, Kiều Ngọc Linh cảm thấy ngại, sau bữa cơm, cả nhà ngồi bàn bạc về việc mua đất.

Cuối cùng quyết định, Kiều Hồ sẽ đứng ra mua đất, Kiều Ngọc Linh đi theo, mọi việc do cô quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Ngọc Nguyệt biết có việc nên nấu ăn sớm, sau bữa sáng, Kiều Hồ dẫn Kiều Ngọc Linh đi gặp trưởng làng, mang theo ít rau.

Không phải rau bình thường, mà là những món đặc biệt Kiều Ngọc Linh làm buổi sáng, chỉ bán ở tửu lâu Lâm Gia, người thường không có.

Đến nhà trưởng làng, ông ta vừa hay ở nhà, thấy họ đến liền cười:

“Kiều Hồ, cậu khỏi bệnh rồi?”

“Vâng, khỏe rồi, cảm ơn trưởng làng.”

Kiều Hồ cười thật thà.

Trưởng làng nhìn Kiều Ngọc Linh phía sau:

“Ồ, Ngọc Linh cũng đến à, các người đến đây là…”

Ông dừng lại vì thấy cái bình nhỏ trên tay Kiều Ngọc Linh.

Kiều Ngọc Linh tiến lên, cười nói:

“Ông trưởng làng, đây là chút món nhà cháu làm, không có gì quý giá, mong ông không chê.”

Tưởng Kiều Hồ dẫn người đến xin đồ, không ngờ lại mang quà biếu, sắc mặt trưởng làng tốt hơn nhiều, cười nói:

“Các người thật khách sáo, đến đây mà mang quà làm gì.”

Kiều Hồ cười tiếp lời:

“Chúng cháu đến đây có việc nhờ ông giúp.”

Câu nói “ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn” đúng trong tình huống này.

Nhận quà, trưởng làng tất nhiên giúp đỡ, nghe vậy liền cười hỏi:

“Nói đi, chuyện gì? Nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp.”

“Được, được.”

Kiều Hồ vui mừng, nói:

“Chúng cháu muốn mua đất.”

Nghe vậy, trưởng làng cười không ngớt:

“Có gì khó đâu, muốn bao nhiêu, để tôi xem còn đất trống không.”

Kiều Hồ nghĩ đến số lượng con gái đề nghị, lo lắng nhưng vẫn quan sát sắc mặt trưởng làng, rồi nói:

“Chúng cháu… chúng cháu muốn mua một trăm mẫu đất.”

“Cái gì?”

Hết Chương 86:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ới Đàoơiiii

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Nhất bà r nha, đúng như Đào chúc sinh nhật bà lun "cầu được ước thấy" 😆

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Hahaa. Thế bà cũng phải cảm ơn tui đi nafoooo 😝😝

        1. Cấp 1

          Thien Thao

          Hh cảm ơn bà nhìu nhen, hôm qua đang xì trét thấy có 20 chương cái dui dẻ hẳn:33

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Hum nay Đào lên 20 chương nè <3 Cám ơn nàng đã ủng hộ ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaaa

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

Trả lời

You cannot copy content of this page