Danh sách chương

Lưu Thị lo lắng nói.

“Không được, vòng tay đó là vật duy nhất nhạc mẫu để lại, cũng là biểu tượng thân phận của bà, không thể cầm cố.”

Kiều Hồ ngăn lại.

“Haiz.”

Lưu Thị thở dài.

“Những năm qua, nếu có thể tìm được đã tìm từ lâu, đợi đến bây giờ làm gì, hơn nữa đây là chuyện của Ngọc Linh, ta không thể nhìn họ mang Ngọc Linh đi nữa.”

“Ta sẽ tìm cách…”

Giọng Kiều Hồ nhỏ dần, mang theo vẻ bất lực.

“Ông còn cách gì, với tình trạng cơ thể hiện tại không thể đi làm, nhà mình cũng không còn tiền.”

“Đúng vậy, số tiền ba trăm lượng nhà họ Vương cho, cha cũng đã đưa cho nhị ca để lo lót quan hệ, giờ nhà mình không có nổi một lượng bạc.”

Kiều Hồ càng nói càng bất lực, càng thêm lo lắng.

Sáu trăm lượng, với họ quả là một con số khổng lồ.

Những lời sau Kiều Ngọc Linh không nghe thấy, vì cơ thể quá yếu nên cô ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, vẫn ăn canh rau dại.

Sau bữa ăn, Kiều Ngọc Nguyệt lại dẫn họ đi đào rau dại, lần này không chỉ bốn chị em họ mà còn thêm một nam một nữ.

Người lớn hơn tên là Kiều Ngọc Hương, cậu bé nhỏ hơn tên Kiều Kiến Chí, chị em hai người này thuộc gia đình tam bá, vì mười năm trước quân đội bắt tráng đinh, mỗi nhà một người, nên tam bá Kiều Hà phải ra trận.

Hai năm đầu, ông còn gửi thư và đồ về, nhưng hai năm sau không có tin tức gì, có tin đồn tam bá Kiều Hà đã chết.

Từ khi có tin Kiều Hà tử trận, cuộc sống của tam thẩm Lưu Thị và hai đứa trẻ khó khăn hơn, ở nhà họ Kiều, không có con trai cũng chịu đối xử tương tự.

Tam thẩm Lưu Thị và mẹ cô đều họ Lưu, đều gả vào nhà họ Kiều, cùng chịu cảnh không được đối xử tử tế, nên quan hệ hai người rất tốt, cũng cam chịu số phận.

Tam thẩm Đại Lưu Thị lúc Kiều Hà còn sống thì cuộc sống trong nhà còn tạm ổn, thường giúp đỡ Tiểu Lưu Thị, nhưng từ khi Kiều Hà chết, bà cũng chỉ lo được cho mình, đôi khi còn khó khăn hơn Tiểu Lưu Thị.

(Vì có hai “Lưu Thị” nên tam thẩm là “Đại Lưu Thị” còn mẹ của nữ chính là “Tiểu Lưu Thị”)

Người ta nói trước cửa nhà góa phụ nhiều chuyện thị phi, Đại Lưu Thị cũng sống ở phòng phía tây, nhưng khác ở chỗ, Đại Lưu Thị rất ít ra ngoài, dù ra ngoài cũng không được nói chuyện với người khác.

Với phụ nữ còn đỡ, nếu gặp đàn ông thì không được nhìn, nếu hơi ngẩng đầu mà để Trần Thị thấy thì xong đời.

Trần Thị chắc chắn sẽ mắng chửi Đại Lưu Thị, nói bà dụ dỗ đàn ông, những lời khó nghe gì cũng nói ra.

Vì thế, Đại Lưu Thị rất ít ra ngoài, xong việc nhà nông thì về sau vườn lo mấy luống rau, không có việc lớn thì không ra ngoài.

Cả hai đứa con của tam phòng cũng chịu cảnh thấp kém, không được ưa chuộng.

“Ngọc Linh muội muội sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

Kiều Kiến Chí lo lắng nhìn Kiều Ngọc Linh, trong mắt hiện rõ sự mong đợi, viết rõ ràng “gọi ca ca đi”.

“Kiến Chí ca, Ngọc Hương tỷ.”

Kiều Ngọc Linh đành ngoan ngoãn gọi.

“Ôi, muội muội ngoan quá.”

Kiều Kiến Chí cười ngớ ngẩn, vui vẻ xoa đầu Kiều Ngọc Linh, đồng thời không nhịn được mà than phiền:

“Hôm qua bà nội nhất quyết bắt ta và tỷ tỷ ra vườn rau, làm ta không nói chuyện được với các muội.”

“Đừng nói nữa.”

Kiều Ngọc Hương cười khẽ bên cạnh.

“Hôm qua ở vườn rau, câu mà Kiến Chí hỏi nhiều nhất là, “Tỷ tỷ, có thật là Ngọc Linh muội đã khỏe lại không, sao muội ấy không gọi đệ là ca ca?” Nghe mà chị muốn đánh người luôn.”

“Hì hì.”

Kiều Kiến Chí ngốc nghếch cười, gãi đầu không nói.

Kiều Ngọc Linh hơi lúng túng khi bị một đứa bé trai mười tuổi xoa đầu, nhưng cô cũng chỉ tám tuổi nên không biểu hiện ra ngoài, nhìn quanh thấy trong phòng có nhiều người, cô liền nói.

“Ngọc Hương tỷ, Kiến Chí ca, tỷ tỷ, hôm nay người đi đào rau dại khá đông, muội có thể không đi không?”

Kiều Ngọc Nguyệt nói:

“Muội không khỏe, không muốn đi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Kiều Ngọc Linh đáp lời, nhìn Kiều Ngọc Nguyệt cùng mọi người rời đi, rồi lén ra khỏi nhà, đi lên núi.

Từ nhà họ Kiều đến núi sau chỉ vài dặm, nếu là trước kia cô sẽ không cảm thấy gì, nhưng với cơ thể mập mạp và bệnh tật hiện tại, cô đi rất chậm, đi được gần một canh giờ mới vào tới núi.

Thấy gà rừng, cô muốn lao tới bắt một con, nhưng vừa đi được hai bước, cô tự vấp ngã sõng soài vì cơ thể quá mập, bước đi không linh hoạt.

Kiều Ngọc Linh chán ghét nhìn cơ thể mình, cô thầm nghĩ, phải nhanh chóng kiếm tiền rồi tìm đại phu xem cô bị bệnh gì mới được.

Sau lần ngã khi bắt gà rừng, cô không thử nữa, ngoan ngoãn tìm kiếm xem có cây cỏ gì có thể bán được hay không.

Cuối cùng trời không phụ lòng người, sau một canh giờ, Kiều Ngọc Linh tìm thấy một bụi kim ngân hoa, phát triển rất tốt trong một khe núi nhỏ.

Cô mừng rỡ, vội vàng hái một ít, không có chỗ để, đành dùng áo của mình để đựng.

Khi cô từ trên núi trở về nhà thì đã là giờ ăn trưa.

Cô tìm một giỏ nhỏ để kim ngân hoa vào, sau đó mới đi ăn cơm.

Trong bữa ăn, Trần Thị nói:

“Chiều nay lão đại và lão tứ đem rau đã hái buổi sáng lên trấn bán đi.”

“Vâng, mẹ.”

Kiều Hồ vội đáp.

Lão đại Kiều Hải không nói gì, không nói đi cũng không nói không đi.

Điều này khiến Kiều Ngọc Linh vui mừng, cô đang nghĩ cách nào để lên trấn xem, thì cơ hội đã đến.

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

  4. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện load quá chậm. 1-2p mới xem được. Quá mất thời gian

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Vâng mình có góp ý với team vận hành rồi ạ, mong thời gian tới họ chỉnh sửa lại ạ.

  5. Cấp 1

    ĐÀO

    Hôm nay bão 50 chương, chúc các nàng ngủ ngon nhớ <3 <3 <3

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Chời đất ơi, quá đã lun tưởng đt lag k á, chúc bà sống trong ánh sáng của 10 phương chư phật nha🧑🏻‍🦲📿

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, cám ơn các nàng đã ủng hộ <3 <3

    2. Cấp 1

      Tieungoc148

      Ula trời. Vào còn tưởng nhìn nhầm. Cảm ơn Đào iu nhaaaaaaaap

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, Đào sẽ cố gắng để cuối tuần này bão chương tiếp nghen <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page