Danh sách chương

“Khỏe hay không khỏe cái gì, có thai mà sinh ra cũng chỉ là con gái, chi bằng bây giờ ra làm việc, để nó rơi ra cho đỡ phiền.”

Ngô Thị lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng Kiều Ngọc Linh nghe rõ.

Gương mặt Kiều Ngọc Linh lập tức đanh lại, đây là người sao? Nói rơi là rơi, nói nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng nghĩ lại, cô liền nở nụ cười, giọng không lớn không nhỏ nhưng đủ để truyền đến phòng khách:

“Nhị bá mẫu, ý của bá mẫu là gì? Con gái dù không tốt, nhưng lúc Nhị bá phụ cần tiền làm quan, ai là người luôn nghĩ đến mấy đứa con gái? Nếu bá mẫu coi thường con gái như vậy, thì ngày mai tỷ tỷ con…”

“Con nói bậy cái gì đó.”

Ngô Thị vội vàng cắt lời Kiều Ngọc Linh, đứa nhỏ này trước ngốc nghếch không sao, bây giờ bệnh khỏi lại lắm lời như vậy, thật không tốt.

Dám lấy việc bán Kiều Ngọc Nguyệt ra đe dọa mình.

Kiều Ngọc Linh, đợi đó, đợi ông nhà ta làm quan, nhất định khiến ngươi hối hận.

Kiều Ngọc Linh mặc kệ Ngô Thị, nhìn người rời đi rồi mới quay lại phòng, tiếp tục nói chuyện với Tiểu Lưu Thị.

Ngô Thị không thể sai khiến Tiểu Lưu Thị liền đi sai khiến Đại Lưu Thị, vì chồng Đại Lưu Thị không có ở nhà nên bà không từ chối, liền đi làm việc.

Tìm được người làm việc xong, trong lòng Ngô Thị ghi hận với cả Kiều Ngọc Linh và Tiểu Lưu Thị.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta đi tới phòng của mẹ chồng, thì thầm một hồi mới bước ra với nụ cười trên mặt.

Đến giờ ăn chiều, Tiểu Lưu Thị không ra, Kiều Ngọc Linh muốn mang cơm cho mẹ nhưng bà nội Trần Thị nói một câu:

“Không làm việc thì không có cơm ăn.”

Kiều Ngọc Linh tức giận, nhưng nhìn thấy bát cháo rau, cô không động tới mà mang bát của mình về phòng cho Tiểu Lưu Thị, còn cô thì không ăn vì lát nữa cô định đi lên núi.

Mấy hôm nay vì Nhị bá mẫu Ngô Thị và gia đình về, nên bà nội Trần Thị cũng rộng lượng hơn, cho thêm hai nắm mì vào nấu cùng rau, có mì vẫn tốt hơn không có.

“Mẹ, mẹ ăn đi, đây là phần của mẹ.”

Kiều Ngọc Linh đưa bát cháo rau cho Tiểu Lưu Thị, rồi cười nói:

“Mẹ, mẹ ăn đi, con đi ra ngoài chút.”

“Ừ, con cũng đi ăn cơm đi.”

Tiểu Lưu Thị giục.

Kiều Ngọc Linh gật đầu, ra khỏi nhà rồi cô đi thẳng lên núi.

Bây giờ trời còn chưa tối, hôm nay cô không đi sâu vào rừng, chỉ thăm dò xung quanh xem có bắt được thỏ hay gì đó không, may mắn thì tốt.

Vào rừng, Kiều Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, có lẽ vì dân làng thường vào đây nhặt củi nên chẳng có con vật nào, chứ đừng nói là gì khác.

Cô đi vòng quanh một hồi lâu mà vẫn không thấy gì, nhìn lên trời thì đã gần tối, thấy tìm đồ là vô vọng, cô đành quay về.

Có lẽ do cơ thể yếu, khi trời sập tối cô vẫn chưa ra khỏi rừng, đành nhanh chân đi về.

Cơ thể cô vốn không khỏe, lại đi nhanh, một lúc không cẩn thận, cô ngã sấp mặt xuống đất, cả người ngã đè lên đất, trước ngực liền đau nhói.

Khi ngã xuống, cả người mập mạp của cô tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, dưới người còn có một cành cây có gai, đâm vào trước ngực, máu nhanh chóng chảy ra.

Trong tình cảnh này, cô đành chịu đau đứng dậy, cành cây gai kia cũng dính lên người cô.

Cô cúi xuống nhìn, hơi bất lực, đưa tay nhổ cành cây ra rồi ném xuống đất.

Một vết thương nhỏ không ngừng chảy máu, Kiều Ngọc Linh nhìn xuống, thấy một chiếc ngọc bội kỳ lạ trước ngực giống như một tên khát máu, không ngừng hút máu chảy ra.

Cho đến khi ngọc bội trở nên đỏ tươi thì phát ra ánh sáng chói mắt, trong đêm tối vô cùng nổi bật.

Kiều Ngọc Linh chưa phát hiện ra ánh sáng ngay, chỉ cảm thấy trước ngực rất nóng, cô cúi xuống thấy ngọc bội phát sáng, bị quần áo che khuất chỉ thấy một điểm.

Cô tò mò rút ngọc bội ra khỏi áo, đặt trong tay quan sát, nhưng khi ánh sáng ngọc bội đủ để làm một chiếc đèn pin yếu, cô vội vàng giấu nó lại, che đi ánh sáng.

Cô không quên đây là thời cổ đại, nếu bị người khác thấy vật kỳ diệu này, chắc chắn sẽ bị bắt làm yêu quái.

Đang suy nghĩ, ngọc bội cô giấu đi đã thay đổi, ánh sáng tắt dần.

Nhưng Kiều Ngọc Linh lại thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, khiến cô ngẩn ngơ vài phút, rồi thốt lên:

“Không gian?”

Mặc dù kiếp trước cô là sát thủ, nhưng lúc rảnh rỗi cũng thích đọc tiểu thuyết, đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính trong đó thường có một không gian thần kỳ.

Vậy cô cũng có không gian này sao?

Không gian không lớn, nhìn một cái là thấy hết, nhưng xung quanh toàn là sương trắng dày đặc.

Cô tò mò đưa tay thử chạm, giống như có bức tường vô hình, không thể bước qua.

Không thể thăm dò ra ngoài, cô quay lại nhìn quanh, có khoảng một mẫu đất, toàn đất đen, đầu ruộng là một cái hồ trong suốt như gương, dưới đáy có những viên đá màu sắc, rất đẹp.

Không gian chỉ có thế, rồi không có gì nữa, cô lẩm bẩm:

“Vào được rồi, nhưng làm sao ra đây?”

Vừa nghĩ vậy, cảnh trước mắt lại thay đổi, trời tối, có thể thấy ngôi làng nhỏ, cô vui mừng và nhanh chóng đi về nhà.

Cô vừa đi vừa nghĩ, không gian này là chiếc ngọc bội trước ngực, chuyện này không thể nói với ai, nhưng có không gian, cô có thể cải thiện cuộc sống cho gia đình rồi.

Nghĩ đến đây cô rất vui.

Chưa vui xong, vừa đến cổng nhà, cô đã nghe tiếng cãi vã bên trong, tiếng ồn ào vọng ra, cô liền chạy vào.

Tiếng ồn từ phòng khách vọng ra, là tiếng Ngô Thị khóc lóc:

“Cha mẹ, chắc chắn là do nhà lão Tứ làm chuyện xấu, nếu làm lỡ chuyện của Kiều Giang không làm quan được, thì con không để yên đâu.”

Hết Chương 22:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mai thùy linh

    Ủa. Ngoại truyện đâu ad. Tui đang đọc dở

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ngoại truyện được chuyển qua một link khác ạ, Đào sẽ cập nhật ngoại truyện sau một thời gian nữa ạ.

  2. Cấp 1

    ĐÀO

    Các nàng ơi tui dịch ngoại truyện không có được phiêu, cảm giác không có cuốn xíu nào. Phải làm sao bây giờ :((

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Tui cảm thấy truyện bà dịch vẫn bth k có gì khác hết bà cứ dịch bth đi nha tui vẫn xem bth k ý kiến gì chỉ có ý kiến là 2-3 ngày r bà vẫn chưa ra chương mới, tui hơi bùn nha

      1. Cấp 1

        kratos01

        Mưa bão kéo dài, mấy bả có con nhỏ nghỉ học nên ko ngoi lên đc nàng ợ :(

  3. Cấp 1

    ĐÀO

    Đào xuất hiện lại rồi đây :3 Mời các nàng đọc ngoại truyện ạ :3 Đầu tiên là ngoại truyện về Kiều Ngọc Giai nghen.

  4. Cấp 1

    ĐÀO

    truyện FULL rùi cả nhà ợ, tự nhiên hụt hẫng dữ nè.

    1. Cấp 1

      Tieungoc148

      Có muốn ngoại truyện nha Đào uiiii.lên cả thể đi nàng

      1. Cấp 1

        Thien Thao

        Hết truyện cũng thấy bùn ghê, mà mình cũng muốn đọc ngoại truyện tiếp nha

        1. Cấp 1

          ĐÀO

          uki các nàng, để Đào xắp xếp thời gian dịch thêm ngoại truyện :3

          1. Cấp 1

            Tieungoc148

            Ngoại tr đi Đào ui. Nốt đi nàoooo

            1 tháng

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Cảm ơn Đào iu nay lên 20 chương nha hí hí

    1. Cấp 1

      Tieungoc148

      U là trời. Tưởng hoa mắt luôn kaka 70 chương luoonnb.cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaa

Trả lời

You cannot copy content of this page