Danh sách chương

Cô bé nhìn vào mắt Kiều Ngọc Linh, đôi mắt ấy đầy kỳ vọng, tin tưởng và dựa dẫm.

Kiều Ngọc Linh nắm chặt tay Kiều Ngọc Giai, rồi nói:

“Cha mẹ, chúng ta đi xem ông bà muốn nói gì, ngồi đây mãi cũng chẳng giải quyết được gì.”

Chuyện cần đối mặt thì phải đối mặt, chuyện cần đến thì phải đến.

Nói xong, Kiều Ngọc Linh nắm tay Kiều Ngọc Giai đi ra trước, Kiều Ngọc Nguyệt như đã quyết định gì đó, theo sau họ, Tiểu Lưu Thị ôm Kiều Ngọc Nam, theo sau Kiều Hồ ra ngoài.

Khi cả nhà Kiều Ngọc Linh đến, mọi người trong nhà họ Kiều đã tụ họp đông đủ.

Lần này có cả gia đình nhị bá mà Kiều Ngọc Linh chưa từng gặp mặt.

Nhưng nhị bá vẫn không xuất hiện, lần này chỉ có nhị bá mẫu, con gái và con trai đến.

Vừa bước vào, nhị bá mẫu Ngô Thị đã trừng mắt nhìn Kiều Ngọc Linh, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Ô, chẳng phải bảo Ngọc Linh khỏi bệnh rồi sao? Sao trông chẳng khác gì?”

Bà ta nhìn Kiều Ngọc Linh như đánh giá một món hàng.

“Nhị bá mẫu, khi tiêu xài hoang phí, bà có bao giờ báo cho cả nhà không?”

Kiều Ngọc Linh không ngần ngại đáp trả.

Đã xuyên không đến đây nhiều ngày mà không có ngày nào yên ổn, tất cả đều do gia đình nhị bá gây ra, bây giờ gặp mặt, cô không nói vài câu thì không được.

Ngô Thị không ngờ Kiều Ngọc Linh lại dám nói như vậy, nghĩ đến chuyện ở huyện thành, bà ta thoáng lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lập tức mắng:

“Con bé này nói bậy bạ gì thế, tiêu xài hoang phí gì chứ? Tiền nhà cho đều có lý do cả, đừng có nói lung tung.”

Kiều Ngọc Linh cười thầm trong lòng, đây chẳng phải là kiểu “giấu đầu lòi đuôi” sao?

Bà nội Trần Thị lập tức không hài lòng, trong các con dâu, chỉ có Ngô Thị là xuất thân từ thị trấn, tuy không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng có thân phận tốt, sao bà ta có thể để Ngô Thị chịu ấm ức được.

“Con bé hỗn láo này, nói ai đấy? Còn biết phép tắc không? Một đứa con gái mà dám lên tiếng ở đây, không muốn ở nữa thì cút đi.”

Kiều Ngọc Linh không giận, chỉ dùng giọng điệu của một đứa trẻ tám tuổi, ngọt ngào nói:

“Bà nội, vừa rồi nhị bá mẫu nói cháu khỏi bệnh mà không thấy khác biệt, cháu chỉ lấy ví dụ thôi.”

“Giống như nhị bá mẫu tiêu tiền mà không báo cho nhà vậy, không phải việc gì cũng cần phô trương.”

“Lẽ nào lần trước cháu bị bán đi, sau đó lại bị trả về vì kích động mà khỏi bệnh, theo nhị bá mẫu nói, cháu phải nói với mọi người trong làng rằng vì chuyện nhị bá làm quan mà cháu bị bán đi nên khỏi bệnh sao?”

“Bà nội, bà nói xem cháu có nên nói thế không?”

Câu nói này của cô nhằm nhắc nhở mọi người, nếu chuyện này lộ ra ngoài, thì Kiều Giang không thể làm quan được.

Rõ ràng người khác không hiểu, nhưng Ngô Thị sống ở huyện, nên hiểu rõ.

Bà ta lập tức nghiêm giọng:

“Nói bậy bạ gì vậy, chuyện này đương nhiên không thể nói ra ngoài.”

“Nhị bá mẫu cũng biết mà, cháu còn tưởng nhị bá mẫu muốn cháu nói ra vì sao cháu khỏi bệnh đột ngột nữa cơ.”

Đối diện với nhị bá mẫu này, cô thực sự không có chút thiện cảm nào.

Trong cả nhà họ Kiều, trừ nhà mình và tam bá mẫu, những người còn lại đều không ra gì.

Ngô Thị thấy Kiều Ngọc Linh càng nói càng hăng, sợ chuyện bán con gái lộ ra ngoài, lập tức đổi giọng:

“Kiều Ngọc Linh, đừng nói bậy bạ, ai bán con chứ? Nếu thật sự bán con, con còn đứng đây sao?”

Kiều Ngọc Linh vừa định phản công, thì nghe Kiều Lão nặng nề đập bàn, nghiêm giọng quát:

“Đủ rồi, thế này là cái gì? Trưởng bối không ra dáng trưởng bối, vãn bối càng quá đáng. Ngọc Linh, ngươi vẫn muốn bị nhốt vào hầm nữa à?”

Kiều Ngọc Linh bị nghẹn họng, cô thật sự ghét cái chế độ phong kiến cổ xưa này, chẳng lẽ thật sự phải đánh không trả đũa, mắng không đáp lại sao?

“Ông nội, cháu vào đây đâu có nói gì, là nhị bá mẫu nói trước.”

Cô vẫn không hài lòng nói một câu, rồi đứng sang một bên, tay vẫn nắm chặt tay Kiều Ngọc Giai.

Kiều Lão vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến việc còn phải bàn về chuyện mấy đứa cháu gái này, nên ông lườm con dâu thứ một cái rồi lặng lẽ hút thuốc lào.

Lúc này, Ngô Thị cũng không dám nói gì thêm, nhưng trong lòng thì hận Kiều Ngọc Linh thấu xương.

Đợi đấy, đợi khi bà ta có tiền, đợi khi chồng bà ta làm quan, xem Kiều Ngọc Linh còn dám kiêu ngạo nữa không.

Cuối cùng, mọi người cũng đã đông đủ, Kiều Lão liếc nhìn Kiều Trần Thị, bà ta lập tức hiểu ý chồng, khẽ ho một tiếng rồi mở lời.

“Gọi mọi người đến đây là muốn bàn bạc một chuyện, việc của lão nhị ở huyện thành còn thiếu chút tiền, nhưng các người cũng biết nhà mình hiện tại như thế nào, nên muốn mọi người cùng góp ý xem tiếp theo nên làm gì.”

Kiều Trần Thị nói, ánh mắt luôn dừng lại trên người bốn chị em Kiều Ngọc Linh.

Tất nhiên bà ta không để ý đến Kiều Ngọc Linh, lần trước đã bán cô gặp rắc rối rồi.

Mọi người chưa kịp nói gì thì Kiều Thủy đã mở lời:

“Mẹ, nhà tứ ca nhiều con gái, lại tốn lương thực, không bằng bán một đứa đi để giải quyết khó khăn cũng được.”

Có lời của Kiều Thủy, những người khác đều đồng ý nhưng không nói ra, Kiều Trần Thị cười nhìn con trai út rồi nói với mọi người:

“Mẹ thấy Kiều Thủy nói rất có lý, nhiều con gái như vậy, giữ lại cũng tốn lương thực của nhà, lão tứ à, con xem mấy đứa con gái nhà con ai hợp lý?”

Kiều Ngọc Linh nhíu mày, đây là ép cha cô phải chọn.

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Phương Phương

    Các nàng ơi. Toai đọc tới chương 200 rồi. Mà tr toai thấy hơn 2000 chương và cũng chưa ra hết. Nàng nào đọc r thì cho toai hỏi lúc sau mở chương cũng là 6pl 1 chương hả các nàng

    1. Cấp 1

      Phương Phương

      Huhu. Nhưng toai thấy đọc bộ này phải nạp tầm 600k mới đọc hết dc á. Còn đắt hơn mua sách. Mà mua sách thì còn lưu lại dc. Phí này hơi cao á nàng. Chắc tôi bỏ k đeo theo nổi

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Không phải mình dịch mà mình khen đâu nhưng truyện này xây dựng tình tiết cực kỳ cuốn, không bị não tàn, không bị na ná các bộ truyện khác. Nữ chính có không gian nhưng không được buff quá đà làm mọi chuyện quá dễ dàng mà mất hay. Thực sự đáng đọc lắm nàng ợ. Nếu mình dịch có chỗ nào chưa hay thì nàng thông cảm nhaaaaaaaaaaaaaa

    3. Cấp 1

      Tieungoc148

      Đúng zậy nha. Nhưng mạch truyện hay. Nó cuốn á. Nên cứ nạp tiền vào đọc thuiiiu

  2. Cấp 1

    ĐÀO

    Chúc các nàng yêu ăn tết độc lập vui vẻ <3 <3 <3 Mừng ngày khai sinh ra đất nước Việt Nam, Đào xin đăng 20 chương và tặng free 9 chương truyện, chúc các nàng một ngày tết độc lập nhiều niềm vui nghen <3 <3 <3 Truyện lại bị mất RAW rồi :( mất 1 chương luôn huhuhu, Đào buồn quá, không biết mọi người đọc bị như thế cảm giác sẽ thế nào, có chán và bỏ truyện không huhuhuhu

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Cảm ơn Đào và chúc đào 2/9 vui vẻ nha

    2. Cấp 1

      Tieungoc148

      Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaa. Lớp diuuuu

    3. Cấp 1

      oanhtran

      Mình nạp pl rồi , chưa mở khoá truyện đc nà

      1. Cấp 1

        kratos01

        Bạn cho mình thời gian ck để mình kiểm tra nghen

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Mai là Quốc Khánh. Mạnh dạn xin Đào 20 chương nhaaaa. Cảm ơn Đào nhìuuuu

    1. Cấp 1

      Miêu Miêu

      Mình nạp mua pha lê rồi bao lâu mới được duyệt thế bạn

    2. Cấp 1

      Phương Phương

      Toai nghĩ là 29 chương mới đúng

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ới Đàoơiiii

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Nhất bà r nha, đúng như Đào chúc sinh nhật bà lun "cầu được ước thấy" 😆

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Hahaa. Thế bà cũng phải cảm ơn tui đi nafoooo 😝😝

        1. Cấp 1

          Thien Thao

          Hh cảm ơn bà nhìu nhen, hôm qua đang xì trét thấy có 20 chương cái dui dẻ hẳn:33

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Hum nay Đào lên 20 chương nè <3 Cám ơn nàng đã ủng hộ ạ :3

      1. Cấp 1

        Miêu Miêu

        Mình nạp pha lê mà sao lâu được nhận thế Đào ơi

        1. Cấp 1

          kratos01

          Dạ ad đã nạp pha lê xong ạ, cám ơn nàng rất nhiều <3

      2. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaaa

Trả lời

You cannot copy content of this page