Danh sách chương

Cô vội nắm chặt tay Kiều Ngọc Nguyệt:

“Tỷ tỷ.”

Kiều Ngọc Nguyệt ôm chặt Kiều Ngọc Linh vào lòng, lo lắng hỏi:

“Muội không sao chứ?”

“Muội không sao.”

Kiều Kiến Chí cũng lên tiếng:

“Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống rồi nói tiếp.”

Ba người nắm tay nhau tìm một góc ngồi xuống, Kiều Ngọc Nguyệt và Kiều Kiến Chí ngồi hai bên Kiều Ngọc Linh, lúc này mới có thể nói chuyện.

“Tỷ tỷ, Kiến Chí ca, sao hai người lại vào đây?”

Kiều Ngọc Nguyệt nắm chặt tay Kiều Ngọc Linh:

 “Tỷ cũng cãi lời bà, bị bà giam vào đây.”

Mặc dù không thấy mặt Kiều Ngọc Nguyệt, nhưng Kiều Ngọc Linh biết rõ, đại tỷ cố ý làm vậy để bị giam cùng mình, không muốn mình bị sợ hãi.

Cảm nhận được sự ấm áp từ tay của đại tỷ, Kiều Ngọc Linh thấy lòng mình ấm áp.

“Kiến Chí ca thì sao?”

Kiều Kiến Chí cười ngượng ngùng:

“Ta tự đứng ra nói là mình cùng muội mua bánh ngọt, tiền bán thuốc cũng có phần của nhà ta, nên bị bà giam vào đây.”

Kiều Ngọc Linh cười:

“Kiến Chí ca cố ý đúng không?”

Kiều Kiến Chí cười hì hì, không giải thích gì thêm.

Dù Kiều Kiến Chí không giải thích, Kiều Ngọc Linh cũng hiểu, họ sợ cô ở đây một mình sợ hãi, cố ý vào đây cùng cô.

“Kiến Chí ca làm vậy tam thẩm sẽ lo lắng lắm.”

“Không sao, mẹ cũng ủng hộ ta làm vậy, ta là con trai, ta ở đây bảo vệ các muội.”

Kiều Ngọc Linh không nói lời cảm ơn, chỉ âm thầm ghi nhớ tình cảm này.

“Đại tỷ, Ngọc Nam sao rồi? Có bị nặng không?”

Cô không hỏi ngay lúc đầu vì biết, nếu Ngọc Nam có chuyện, đại tỷ sẽ không yên lòng.

Đại tỷ vào đây, chứng tỏ tiểu muội đã tỉnh.

Giọng Kiều Ngọc Nguyệt nhẹ nhàng:

“Tỉnh rồi, không có gì nghiêm trọng, không kêu đau, chỉ đòi gặp muội.”

Kiều Ngọc Linh nắm chặt tay Kiều Ngọc Nguyệt, lặng lẽ an ủi.

“Tiểu thúc thật độc ác, sao lại làm vậy với Ngọc Nam.”

Kiều Kiến Chí lẩm bẩm.

Lời nói khiến bầu không khí trở nên im lặng, như đêm tối, tĩnh mịch chết chóc.

Cuối cùng, Kiều Ngọc Linh lên tiếng nói vài chuyện khác, nhưng trong hoàn cảnh này, nói gì cũng buồn bã.

Ở thời đại này, ăn no mặc ấm đã là tốt, nghĩ đến nợ nhà họ Vương, tự kiếm tiền còn phải nộp công quỹ, Kiều Ngọc Linh thấy đầu đau như búa bổ.

Sau một ngày bận rộn, ba người nhanh chóng ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau, ba người bị đói mà tỉnh, cũng là chuyện thường, ai cũng quen rồi.

Nắp hầm vẫn lọt chút ánh sáng, hầm không còn tối tăm đáng sợ nữa.

“Rột rột rột.”

Bụng Kiều Ngọc Linh kêu lên, cô cười ngượng ngùng.

Kiều Ngọc Nguyệt và Kiều Kiến Chí cũng đói, nhưng đành nhịn.

“Nhị muội, cố chịu đựng, bà chỉ cấm ăn, không cấm uống, đợi xem có ai mang nước không.”

Hy vọng duy nhất giữ vững tinh thần ba người, nhưng cả ngày không ai mang nước đến, môi cả ba người đã khô, Kiều Ngọc Linh vì thiếu dinh dưỡng và khát nước, đầu óc choáng váng.

Nhưng cô không dám nói, sợ tỷ tỷ và Kiến Chí ca lo lắng.

Cuối cùng đến tối, nắp hầm lại mở, tiếng Kiều Hồ và Lưu Thị vang lên.

“Linh nhi, Nguyệt nhi, Kiến Chí các con có sao không?”

“Cha, mẹ, chúng con không sao.”

Kiều Ngọc Nguyệt đáp, kéo Kiều Ngọc Linh đến thang gỗ.

“Nhanh, mau lên.”

Kiều Ngọc Nguyệt đẩy Kiều Ngọc Linh:

“Nhị muội, lên trước đi.”

Kiều Ngọc Linh choáng váng, không từ chối, nắm thang bò lên, sau đó là Kiều Ngọc Nguyệt, cuối cùng là Kiều Kiến Chí.

Vừa lên, Lưu Thị và Đại Lưu Thị liền vây quanh, mỗi người cầm bát canh rau, tuy canh đã nguội nhưng rõ ràng đã nấu từ lâu.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là đồ ăn trưa của gia đình để dành cho họ.

“Ngọc Linh, mau uống canh rau.”

Lưu Thị đưa bát cho Kiều Ngọc Linh.

Vì choáng váng nên Kiều Ngọc Linh không dám cầm, cô uống một ngụm, dù lạnh nhưng vẫn thấy ngon.

Cô uống một ngụm rồi đưa bát cho Kiều Ngọc Nguyệt:

“Đại tỷ, uống.”

Kiều Ngọc Nguyệt uống một ngụm, rồi đưa lại cho Kiều Ngọc Linh.

Chỉ một bát canh mà hai chị em uống hết, bụng có chút nước, cơ thể không còn khó chịu.

Kiều Kiến Chí là người lên cuối cùng, bát canh của Đại Lưu Thị chỉ còn nửa bát, nhưng cậu cũng đành chịu, còn hơn là không có gì.

Ba người ra khỏi hầm, tam thẩm dẫn Kiều Kiến Chí và Kiều Ngọc Hương về nhà, Kiều Ngọc Linh và gia đình cũng về.

Vừa vào nhà, Lưu Thị bắt đầu lau nước mắt, thì thầm:

“Ngọc Linh, Ngọc Nguyệt, mẹ xin lỗi các con.”

Kiều Ngọc Linh bước lên nắm tay bà, nhẹ nhàng lau nước mắt:

“Mẹ, sao có thể trách mẹ được, không liên quan đến mẹ.”

“Tại mẹ vô dụng, nên các con mới chịu khổ.”

Nước mắt Lưu Thị càng rơi nhiều.

Hôm nay Lưu Thị lo lắng hai đứa trẻ không có nước uống, muốn Kiều Hồ đi đưa, nhưng vừa đến gần hầm đã bị Kiều Thủy chặn lại.

Cuối cùng, họ bị gọi vào phòng khách, bà nội Trần Thị mắng Lưu Thị là con gà không biết đẻ trứng.

Đẻ toàn là con gái, giữ lại có ích gì, bớt một đứa thì đỡ phiền.

Nghĩ đến việc gia đình chồng gom tiền cho gia đình nhị bá mà bán con gái mình, lòng bà đau đớn.

Cô không thể lựa chọn khi tái sinh trong gia đình thế này, nhưng tình yêu thương của Lưu Thị dành cho Kiều Ngọc Linh, cô cảm nhận được, nên cô không trách Lưu Thị.

Sống trong thời đại như vậy, Lưu Thị vì không sinh được con trai, phải chịu đựng rất nhiều…

“Mẹ, đừng nghĩ vậy, sau này nhà mình sẽ ngày càng tốt hơn.”

Kiều Ngọc Linh nhẹ nhàng an ủi Lưu Thị.

Đối với một người chưa từng có gia đình ở kiếp trước như cô, việc an ủi người khác là điều khó khăn.

Cô chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt cho Lưu Thị.

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

  4. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện load quá chậm. 1-2p mới xem được. Quá mất thời gian

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Vâng mình có góp ý với team vận hành rồi ạ, mong thời gian tới họ chỉnh sửa lại ạ.

  5. Cấp 1

    ĐÀO

    Hôm nay bão 50 chương, chúc các nàng ngủ ngon nhớ <3 <3 <3

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Chời đất ơi, quá đã lun tưởng đt lag k á, chúc bà sống trong ánh sáng của 10 phương chư phật nha🧑🏻‍🦲📿

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, cám ơn các nàng đã ủng hộ <3 <3

    2. Cấp 1

      Tieungoc148

      Ula trời. Vào còn tưởng nhìn nhầm. Cảm ơn Đào iu nhaaaaaaaap

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, Đào sẽ cố gắng để cuối tuần này bão chương tiếp nghen <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page