Danh sách chương

Kiều Hồ lập tức từ chối.

“Không được, tiền này để trả nợ nhà họ Vương, không thể tiêu lung tung.”

Nhìn cha hiền lành, Kiều Ngọc Linh tiếp tục nói.

“Cha, chúng ta còn thiếu nhiều để trả sáu trăm lượng, hơn nữa mấy ngày nay mọi người chỉ ăn rau dại, mặt Kiều Giai và Kiều Nam xanh lè rồi, chỉ mua ít bánh ngọt cho chúng thôi mà.”

Nhắc đến hai cô con gái nhỏ, Kiều Hồ cũng đầy xót xa, ông sao không thấy tình trạng của hai đứa, nhưng điều kiện gia đình bây giờ…

Thấy Kiều Hồ còn do dự, Kiều Ngọc Linh lại thêm một câu.

“Cha, cha mua đi, ngày mai chúng ta còn đi hái kim ngân hoa, mua ít bánh ngọt cũng không tốn bao nhiêu.”

“Được rồi, vậy mua một ít.”

Cuối cùng thuyết phục được cha, Kiều Ngọc Linh rất vui, nhưng cô không biết rằng chính vì lòng thương hai em gái và mua bánh ngọt mà gây ra nhiều chuyện.

Ba người mua bánh xong thì vội về nhà, trả xe bò xong mới về, nhưng vừa vào cửa đã thấy bầu không khí không ổn.

Chú út Kiều Thủy chặn ba người lại, nhìn Kiều Hồ với ánh mắt khinh thường.

“Tứ ca, ngươi to gan thật, lại dám làm chuyện trộm gà trộm chó rồi.”

Kiều Hồ ngẩn ra, không hiểu.

“Tiểu Thủy, có chuyện gì? Đệ nói gì ta không hiểu.”

“Ngươi đương nhiên không hiểu, lúc trộm tiền nhà, sao không nghĩ có hiểu được lời ta nói không.”

Kiều Thủy kích động.

Kiều Hồ ngơ ngác, trộm tiền?

Ông chưa bao giờ lấy trộm gì của nhà, sao Kiều Thủy lại nói vậy?

Kiều Ngọc Linh đứng bên cạnh, lòng trầm xuống, chẳng lẽ chuyện bán thuốc bị lộ rồi?

Nhưng hôm nay mọi việc làm rất kín đáo, sao có thể bị biết?

Kiều Hồ và Kiều Thủy vẫn tranh cãi.

Thấy Kiều Hồ không nhận, Kiều Thủy liền đưa tay lục soát, miệng vẫn mắng.

“Lấy tiền ra, lấy tiền ra.”

“Tiền… tiền gì?”

Kiều Hồ phản kháng nhưng rõ ràng thiếu tự tin.

Lần đầu tiên giấu gia đình bán hàng, không báo cáo, khiến ông cảm thấy áy náy.

“Ngươi còn giả ngu, không có tiền sao dám dẫn hai đứa nhỏ đi mua bánh ngọt, giao tiền và bánh ra đây.”

Kiều Thủy nói thẳng.

Kiều Hồ sững sờ, không để ý, hai cái bánh giấu trong áo bị Kiều Thủy lôi ra, Kiều Thủy lập tức hét to.

“Tứ ca, ngươi còn nói không trộm tiền, thế đây là cái gì? Không trộm tiền sao có tiền mua bánh?”

“Ta không trộm tiền.”

Kiều Hồ vội phản bác.

“Ngươi không trộm…”

“Đang làm gì đấy?”

Kiều Thủy chưa nói xong, bị Kiều Hải từ phía sau đi ra quát.

“Đứng trước cửa cãi cọ như thế này, không sợ người ta cười à? Có gì vào phòng nói.”

Kiều Thủy lườm Kiều Hồ một cái, rồi đưa bánh ra trước mặt Kiều Hải, cười nói.

“Đại ca, cái này ta lấy từ tứ ca, chắc chắn là tiền bán rau hôm qua huynh không để ý, hắn lén giữ lại tiền.”

Kiều Hồ muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói, Kiều Hải đã lạnh lùng liếc qua, nghiêm giọng “Vào nhà chính.” Sau đó quay bước vào trong.

Kiều Hồ ngượng ngùng, cúi đầu nhìn con gái, nhẹ giọng.

“Linh nhi.”

Kiều Ngọc Linh bước tới, nắm tay Kiều Hồ, giọng trong trẻo.

“Cha, chúng ta không làm gì sai, không sợ, vào thôi.”

Lời của Kiều Ngọc Linh như tiếp thêm dũng khí cho Kiều Hồ, ông gật đầu mạnh.

“Ừ.”

Rồi cha con dẫn theo Kiều Kiến Chí đi vào.

Vào nhà chính, Kiều Ngọc Linh thấy hôm nay rất đông đủ, trừ nhị bá chưa từng gặp, thì mọi người khác đều có mặt, không thiếu ai.

Rõ ràng họ đã đợi cha con cô từ lâu.

Kiều Ngọc Linh cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ của đứa bé tám tuổi.

Kiều Thủy đặt hai cái bánh lên bàn trước mặt Kiều lão rồi tức giận nói.

“Cha, đây là con lấy từ tứ ca, có người trong thôn thấy hắn dẫn hai đứa nhỏ đi mua bánh, con không tin, kiểm tra thì phát hiện là đúng.”

Kiều lão nhìn bánh một lát, rồi nhìn Kiều Hồ, không nói gì.

“Lão Tứ, ta tự cho rằng đối xử tốt với nhà ngươi, sao lại dám giấu tiền bán rau để mua bánh, có phải muốn lật trời rồi không?”

Trần Thị mắng.

Gần đây nhà sống khổ, lão tứ là ngoan nhất mà cũng dám làm chuyện này, thật không ngờ.

Kiều Hồ vội nói.

“Mẹ, con không giấu tiền bán rau, tiền này là tự chúng con kiếm được.”

“Không giấu tiền, không đi làm thì tiền đâu mua bánh, còn gì nữa giao ra đây.”

Trần Thị giận dữ.

Lòng Kiều Ngọc Linh chùng xuống, định nói, nhưng không kịp, cha cô đã quen cúi đầu trước bà nội, nghe lệnh ông liền đưa tay vào áo lấy hết tiền bán thuốc ra, rồi đặt lên tay bà.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng hít một hơi lạnh, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Kiều Thủy, là con út và cũng là người được cưng chiều nhất, lập tức xông tới, giật lấy tiền từ tay Kiều Hồ, chạy đến trước mặt Trần Thị, hét lên:

“Mẹ, mẹ xem này, đây là mấy lượng bạc, chắc chắn tứ ca đã ăn trộm.”

“Bốp…”

Kiều lão đập mạnh tay xuống bàn, Kiều Thủy sợ hãi, vội đặt tiền trước mặt ông rồi lùi lại, những người khác cũng im lặng, chỉ dám đứng nhìn.

“Lão Tứ, nói xem, số tiền này từ đâu mà có?”

Cuối cùng có cơ hội giải thích, Kiều Hồ vội nói:

“Cha, số tiền này là do con và mấy đứa nhỏ lên núi hái thuốc bán lấy tiền.”

“Thật không?”

Rõ rang Kiều lão không tin.

Ông sống ở làng này từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe nói thứ gì trên núi có thể đổi tiền.

Nếu thực sự có thì mọi người đã tranh nhau hái từ lâu, đâu đến nỗi phải sống khổ sở như vậy.

“Thật mà, cha, không tin cha có thể cho tiểu Thủy hoặc đại ca lên trấn hỏi ở Bách Dược Đường.”

Thấy Kiều Hồ không có dấu hiệu nói dối, Kiều lão mới dịu lại đôi chút, nhưng vẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Trần Thị.

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

  4. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện load quá chậm. 1-2p mới xem được. Quá mất thời gian

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Vâng mình có góp ý với team vận hành rồi ạ, mong thời gian tới họ chỉnh sửa lại ạ.

  5. Cấp 1

    ĐÀO

    Hôm nay bão 50 chương, chúc các nàng ngủ ngon nhớ <3 <3 <3

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Chời đất ơi, quá đã lun tưởng đt lag k á, chúc bà sống trong ánh sáng của 10 phương chư phật nha🧑🏻‍🦲📿

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, cám ơn các nàng đã ủng hộ <3 <3

    2. Cấp 1

      Tieungoc148

      Ula trời. Vào còn tưởng nhìn nhầm. Cảm ơn Đào iu nhaaaaaaaap

      1. Cấp 1

        ĐÀO

        hý hý, Đào sẽ cố gắng để cuối tuần này bão chương tiếp nghen <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page