Thực ra, nhà hàng Vị Lai không cách núi Phượng Sơn xa, cũng nằm ở khu vực ngoại ô, lúc ban đầu chọn nơi này, phải chăng cũng bởi vì không khí trong lành, xa trung tâm thành phố, tiền thuê mặt bằng rẻ? Vào thời điểm đó, Dương Hân đã ký hợp đồng thuê mặt bằng năm năm luôn.
Tuy nhiên, bởi vì nhà hàng quá được yêu thích, công ty xe buýt thành phố đã dự định mở thêm một số tuyến xe buýt ở khu vực này, có tin đồn rằng họ còn dự định xây dựng một khu thương mại gần đó.
Ở một mức độ nào đó, Vị Lai đã thành công trong việc thúc đẩy giá đất xung quanh khu vực này.
Cùng với đó, doanh thu của một số nhà hàng lân cận cũng tăng lên. Nhiều người tới đây nhưng không đặt được bàn đã quay sang chọn các nhà hàng gần đó.
“Ý của tổ chương trình là họ sẽ tới núi Phượng Sơn để quay, sau đó sẽ qua đây, mượn bếp của chúng ta một chút, đồng thời để đầu bếp của chúng ta sử dụng nguyên liệu để làm một vài món ăn, làm phần thưởng cho người chiến thắng.”
Điều này có thể nói là một sự hợp tác có lợi cho cả hai bên, nhóm sản xuất có được sức hút, và nhà hàng Vị Lai cũng có cơ hội để nổi tiếng trên toàn quốc.
“Nếu cậu muốn, cũng có thể xuất hiện trước ống kính, trải nghiệm cảm giác ghi hình chương trình. Nếu em gái cậu thấy chị mình xuất hiện trong một chương trình giải trí nổi tiếng như vậy, chắc chắn sẽ tức chết mất.” Quan Kiều đùa.
Dương Hân lắc đầu: “Thôi, quay chương trình thì không. Nhưng mình có thể cân nhắc hợp tác này. Tuy nhiên, họ cũng phải tuân theo một số quy định của chúng ta.”
Chẳng hạn như không được phép chạm vào đồ trang trí của nhà hàng, không được tự ý sử dụng đồ trong bếp…
Quan Kiều cười: “Chắc chắn rồi.”
Dương Hân suy nghĩ một chút rồi nói: “Về khách mời của đoàn làm chương trình, hãy hỏi kỹ trước đã.”
Nếu có kẻ thù của Vệ Hoa Cẩn trong giới, thì thôi không làm phiền.
Quan Kiều gật đầu, hào hứng nói: “Đã đến rồi, sao không làm vài món ăn cho mọi người mở mang tầm mắt?”
Dương Hân liếc Quan Kiều một cái không vui, có lẽ Quan Kiều đã thèm ăn rồi.
“Vậy tớ làm món nem hải sản vậy.” Cũng coi như là phần thưởng cho Quan Kiều, dù sao cô ấy cũng đã dành hết mình cho công ty, làm thêm giờ là chuyện thường, gần như có thể nói là sống ở công ty.
Từ trước đến nay, cô ấy cũng luôn ở bên cạnh hỗ trợ mình, không bao giờ than phiền, là người bạn thân nhất của cô.
Cô đi quanh vào bếp, tìm được con tôm còn đang nhảy múa, lấy ra ngó sen tươi và chanh, cộng thêm hẹ.
Có thể bắt đầu làm việc rồi! Cô di chuyển rất nhanh, dù là động tác vớt cuốn từ chảo dầu, cũng thể hiện sự thanh lịch và điềm tĩnh như nước chảy mây trôi. Cô không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần dựa vào trực giác, cô có thể biết thời điểm tốt nhất để vớt cuốn ra khỏi dầu.
Chẳng bao lâu, hương thơm lan tỏa, dễ dàng kích thích cơn thèm ăn trong bụng mọi người. Ngay cả Quan Kiều, người thường xuyên thưởng thức ẩm thực cũng không nhịn được làm động tác nuốt nước bọt.
Món ăn quá hấp dẫn.
Dương Hân vừa xếp cuốn lên dĩa, liền nghe thấy tiếng của hệ thống.
【Sau khi quét, mục tiêu nhiệm vụ Hoắc Khởi xuất hiện gần đây.】
“Ồ? Phải là người đó đã đến đám cưới nhưng tôi không gặp được không?” Nói đến nhà Hoắc, Dương Hân trước đó đã nghe Vệ Hoa Cẩn kể, người sáng lập tổ chức từ thiện “Lục Địa” chính là chủ nhân của gia tộc Hoắc.
Những năm qua, chi tiết quyên góp của Lục Địa nổi tiếng với sự minh bạch và công khai. Do đó, Dương Hân tự nhiên có cảm tình với gia đình Hoắc.
“Tớ mang nhé!” Quan Kiều tự nguyện xung phong.
“Có bán nem rán này không?” Một giọng nói dịu dàng và dễ chịu vang lên, tựa như làn gió thoảng qua rặng trúc, mang theo hơi thở trong lành và xa xôi.
Dương Hân ngẩng đầu, thấy một bóng dáng cao lớn đứng không xa, người đó có dung mạo giống như ấn tượng mà giọng nói của anh ta để lại, ôn nhu như ngọc, ánh mắt dưới ánh sáng phản chiếu một chút xanh nhạt.
Nhan sắc này! Chắc chắn là một trong mười mục tiêu nhiệm vụ, Hoắc Khởi rồi.
Dương Hân chú ý thấy trên tay anh ta có một giọt mực.
Quan Kiều chớp mắt: “Sư phụ Hoắc.”
Sư phụ Hoắc?
Dương Hân quay đầu nhìn bạn thân.
Quan Kiều thì thầm: “Tên nhà hàng của chúng ta chính là do anh ấy viết đấy, miễn phí đó!”
Cô ta nhấn mạnh từ ‘miễn phí’: “Anh ấy cũng là khách quen của nhà hàng chúng ta.”
Hoá ra là anh ta.
Dương Hân bỗng hiểu ra, không trách vì sao Quan Kiều có thể tỏ ra niềm nở với người cạnh tranh đồ ăn với mình.
Dương Hân nở nụ cười: “Không bán.”
Cô dừng lại một chút, “Nhưng có thể mời anh ăn.” Cũng coi như là phí bút tích. Dù sao cô cũng đã làm khá nhiều nam rán, cho anh ta một đĩa cũng không sao. Cô có thể tiếp tục chiên bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn.”
Hoắc Khởi gật đầu nhẹ nhàng, bước tới bên cạnh Dương Hân, nhận lấy chiếc đĩa trong tay cô.
Lúc này, tiếng lăn lóc lăn lóc nhẹ nhàng vang lên.
Dương Hân cúi đầu nhìn xuống, thấy một thỏi son lăn về phía họ, lăn đến gần họ thì dừng lại.
“Ồ, son của tôi vô tình rơi mất rồi, chàng trai kia, anh có thể nhặt giúp tôi được không?” Theo hướng âm thanh vang lên, không xa đó đứng một cô gái trẻ với thân hình mảnh mai, mái tóc uốn nhẹ, khuôn mặt dưới lớp trang điểm càng thêm sắc sảo, nụ cười rạng rỡ với chiếc răng nanh nhỏ hiện ra.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
68686868
Mình vừa ck bạn xem được chưa
1 năm
kratos01
Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
1 năm