Danh sách chương

Chưa bao giờ mất mặt như thế, Vân Thiên Dã đỏ mặt, anh ta hít thở sâu một hơi rồi nói: “Không cần đâu, tôi sẽ lái xe đưa cô ấy về. Xin lỗi vì đã mang lại sự khó chịu cho mọi người.”

Anh ta lập tức dẫn Đào Tâm Nhân rời đi, để tài xế ở lại đây. Dù sao anh ta cũng không thể đảm bảo trên đường về Tâm Nhân sẽ không làm ra những hành vi không đúng đắn.

Mọi người nhìn theo bóng dáng họ rời đi, có người không kìm được thở dài.

“Đại thiếu gia nhà họ Vân thực sự là người tốt, tiếc là mắt không tốt.” Lại chọn phải Đào Tâm Nhân, kết quả là làm mất mặt cả nhà họ Vân.

“Đúng vậy, vì vậy khi cưới vợ phải xem xét nhiều mặt, không thể chỉ nhìn vào ngoại hình.”

Đối với Vân Thiên Dã, mọi người đều có nhiều sự cảm thông.

La Văn Phục đi đến trước mặt Dương Hân, trên gương mặt kiêu ngạo thường ngày hiện lên vẻ áy náy: “Thật sự xin lỗi.”

Dương Hân lạnh nhạt nói: “Nếu thực sự thấy áy náy, thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Sự ái mộ của La Văn Phục đối với cô chỉ khiến cô thấy ghê tởm. Những rắc rối mà hắn ta mang đến khiến cô chỉ mong cả đời không phải liên quan đến hắn ta. 

Điều duy nhất cô tiếc nuối là dù có báo cảnh sát cũng không thể thực sự đưa bà La vào tù. Một mặt bà ta không phải là người trực tiếp hành động, mặt khác bà ta cũng không thành công.

Tuy nhiên, danh tiếng của bà La giờ đây đã bị hủy hoại hoàn toàn, trong giới có thể nói là bị “tử hình xã hội.”

Không cần Dương Hân nói, La Văn Phục cũng đã không còn mặt mũi nào xuất hiện nữa, hắn ta quay đầu rời đi, bóng dáng trông có vẻ cô đơn. 

Nhưng trong số những người có mặt, không có mấy ai đồng cảm, nhiều người còn cho rằng hắn ta là con của bà La, không thể không biết chuyện này, chẳng qua là muốn hưởng lợi từ nó. 

Bây giờ chuyện xảy ra rồi, lại nói mình không biết gì, đổ lỗi cho mẹ mình, thật nghĩ mọi người sẽ tin sao? Vì thế không ít người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn ta. 

Tất nhiên, thái độ của họ rõ ràng như vậy cũng vì thấy được sự suy yếu của mẹ con La Văn Phục.

Cũng có người khuyên Dương Hân đừng quá ngây thơ, nghĩ tốt về người khác.

Dương Hân: …

Tất nhiên cô cũng không ngu ngốc đến mức kêu oan cho La Văn Phục. Cô quay đầu xin lỗi Chu Tuệ, vì sự việc này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tiệc sinh nhật của bà ta. 

Chu Tuệ phẩy tay: “Sau này tôi phải kiểm tra kỹ lưỡng khách mời hơn, không thể vì không tiện từ chối mà để một số người trà trộn vào.”

May mắn là Dương Hân cẩn thận, không bị tính kế, nếu không bà ta cũng không biết phải đối mặt với cô thế nào.

Khách mời mang La Văn Phục đến cũng rất xấu hổ. Anh ta vì tình nghĩa xưa cũ mà dẫn La Văn Phục vào, không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh ta vội vàng xin lỗi Dương Hân.

Lý Quân Hoài, người cũng được bạn bè dẫn vào, cảm thấy mình bị ám chỉ. Dù thời gian qua đã chịu nhiều cú sốc, sức chịu đựng tăng lên nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn giữ lại chút tự tôn.

Anh ta không thể ở lại được nữa, trước khi mọi người chú ý đến mình, liền rời đi. 

Trước khi đi, ánh mắt anh ta xa xăm nhìn về phía Dương Hân — lần hành động gây ấn tượng này đã thất bại vì sự ngu ngốc của Đào Tâm Nhân, anh ta chỉ có thể chờ cơ hội lần sau. 

Hoặc, anh ta có thể tự tạo cơ hội để trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.

Ba vị hôn phu cũ đã rời đi, Dương Hân cảm thấy không khí xung quanh trở nên thoáng đãng hơn nhiều.

Tiệc sinh nhật tiếp tục diễn ra, nhưng so với trước, rõ ràng mọi người đã bớt tập trung hơn, không ít người cúi đầu dùng điện thoại nhắn tin, hiển nhiên là đang chia sẻ câu chuyện bát quái này với bạn bè và người thân.

Họ càng thêm khẳng định một điều, nơi nào có Dương Hân thì nơi đó có chuyện đáng hóng.

La Văn Phục rời khỏi tiệc sinh nhật, không muốn về nhà, vì về nhà hắn ta sẽ phải đối mặt với mẹ mình. Bây giờ hắn ta không biết phải giao tiếp với bà thế nào, mọi người có thể khinh bỉ bà, nhưng hắn ta là con trai thì không thể. Mọi việc mẹ làm đều vì mình.

Hắn ta lái xe rất nhanh, cố gắng dùng cách này để làm tê liệt thần kinh. Sau hơn một giờ lao đi mà không có mục đích, hắn ta dừng xe trước một quán bar.

Nếu là trước đây, La Văn Phục sẽ không bao giờ bước vào một quán bar trông không sang trọng như thế này, nhưng hôm nay hắn ta không còn tâm trạng để kén chọn, bước xuống xe và đi vào.

Nhiều loại rượu ở quán bar này là loại rẻ tiền, cũng là loại thường không bao giờ đụng đến. Hắn ta uống từng ly, từng ly, uống đến khi không còn tỉnh táo, mắt nhìn mờ dần.

“Cậu uống giỏi đấy, anh em chúng tôi rất khâm phục những người uống giỏi. Nào, cạn ly!” Có vài người dường như ngồi xuống xung quanh, tiếp tục rót rượu vào ly của hắn ta, những lời khen ngợi vang lên bên tai.

La Văn Phục tạm thời quên đi tất cả những chuyện buồn đã xảy ra, chỉ còn lại một niềm vui nhẹ nhàng như đang bước trên mây.

Hắn ta cũng không kén chọn, có thể nói là ai mời rượu đều uống theo phản xạ.

Cuối cùng, La Văn Phục uống đến mức hoàn toàn mất ý thức, đầu đập mạnh xuống bàn, ngất lịm.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa rót rượu liền lục túi hắn ta, tìm một lúc thì tìm thấy chiếc thẻ mà người phụ nữ đã nói. Hắn cầm thẻ đến quầy: “Tính tiền.”

Rồi nhập mật mã, ha, đúng là chính xác.

Chút nữa bọn chúng còn có thể đi ATM rút hết tiền trong thẻ, rút được bao nhiêu thì rút, tất cả đều là lời.

Hai anh em này chính là người mà Vân Đạm Nguyệt thuê, cô ta bảo chúng tìm cơ hội đưa La Văn Phục đi làm phẫu thuật. 

Hai anh em đã chờ đợi vài ngày, cuối cùng cũng bắt được cơ hội. Điều khiến họ hài lòng nhất là quán bar này hoàn toàn không lắp đặt camera, nghĩa là sẽ không có máy quay ghi lại hành động của họ, rất thuận tiện để thực hiện kế hoạch.

 

 

Hết Chương 141: Tử hình xã hội.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    68686868

    Mình vừa ck bạn xem được chưa

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page