Danh sách chương

Không phải vừa nãy chị ta tự mình nói muốn xin lỗi, và cũng đã đồng ý rồi sao? Sao bây giờ lại lưỡng lự thế này?

Đào Tâm Nhân hoảng loạn, không tìm được lý do để từ chối. Tay cầm ly rượu run rẩy. 

Chính chị ta ta đã tự tay hạ thuốc, nên biết rõ bên trong có gì. Nếu thật sự uống vào, dưới tác dụng mạnh của thuốc, chắc chắn chị ta sẽ mất mặt. 

Dù có rời khỏi hiện trường ngay lập tức, cũng sẽ bị Thiên Dã phát hiện có vấn đề, chị ta không tự tin có thể che giấu được.

Không, ly rượu này, dù thế nào cũng không thể uống.

Đúng! Chị ta có thể giả vờ làm rơi ly rượu.

Đào Tâm Nhân hơi nới lỏng ngón tay, chuẩn bị để ly rượu rơi tự do xuống đất. Đến lúc đó, chị ta sẽ tự rót ly mới.

Tuy nhiên, khi ly rượu rơi xuống, một đôi tay trắng nõn, mảnh mai đã nhẹ nhàng đón lấy, thậm chí không để rơi một giọt rượu nào.

Dương Hân mỉm cười, đôi mắt đẹp như vì sao ngập tràn ý cười: “Cẩn thận đấy, suýt nữa cô làm rơi ly rượu rồi.”

Mặt Đào Tâm Nhân trắng bệch, môi mất hết sắc. Chuyện xảy ra bây giờ đã vượt quá khả năng xử lý, chị ta hoàn toàn không nghĩ ra cách từ chối. Chẳng lẽ lại làm rơi ly rượu lần nữa?

Nhưng như vậy có quá cố ý không?

Lúc này, Đào Tâm Nhân đầy đau khổ, hối hận vì đã đồng ý giúp bà La. Chuyện này không hề dễ dàng như chị ta tưởng.

Vân Thiên Dã cũng nhận thấy điều bất thường của chị ta, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Dương Hân đưa ly rượu đến gần miệng Đào Tâm Nhân, định tự tay đút cho chị ta uống: “Nào, để tôi giúp cô uống.” 

Dám tính kế cô, vậy thì để chị ta tự nếm trái đắng.

Nụ cười của Dương Hân, trong mắt Đào Tâm Nhân, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Chị ta hoảng sợ mở to mắt, tay vùng vẫy muốn đẩy ly rượu ra, làm ra vẻ từ chối: “Không, tôi không uống!”

Dù thế nào, ly rượu này chị ta cũng không thể uống.

“Đừng ép tôi uống, Thiên Dã, cứu em!”

Vân Thiên Dã cũng bị hành động của vợ mình làm bối rối. Vừa nãy không phải vợ anh ta tự đồng ý uống ba ly sao? Tại sao bây giờ lại làm ra vẻ bị ép buộc? Anh ta không thể hiểu nổi logic trong chuyện này.

Không chỉ Vân Thiên Dã, mà cả Vệ Hoa Cẩn cũng rất bối rối, không hiểu chị ta đang giở trò gì.

Chỉ có Dương Hân hiểu rõ lý do Đào Tâm Nhân lại kháng cự đến vậy. Cô cười lạnh trong lòng, Đào Tâm Nhân tự biết rõ thứ này không thể uống, nhưng vẫn cố gắng lừa cô uống. 

Từ trước đến nay, cô chưa từng chủ động gây chuyện với chị ta. Sau khi Đào Tâm Nhân và Vân Thiên Dã yêu nhau, Vân Thiên Dã muốn hủy hôn, cô cũng không quấy rầy, bao năm nay cũng không liên lạc với Vân Thiên Dã. 

Vậy mà Đào Tâm Nhân lại nhiều lần nhắm vào mình, thật sự nghĩ cô là bùn đất để mặc chị ta nặn sao?

“Cô không dám uống rượu này phải không? Bởi vì cô biết rõ, trong rượu này đã bị cô hạ thuốc.”

Mặt Đào Tâm Nhân trắng bệch như tờ giấy, bị vạch trần khiến chị ta sợ hãi, toàn thân run rẩy, gần như không đứng vững, miệng chỉ phản ứng theo phản xạ: “Cô nói dối, đừng vu khống tôi.”

Vân Thiên Dã không muốn nghi ngờ vợ mình, nhưng hành động hôm nay của Tâm Nhân thật sự khó hiểu. 

Ban đầu là tự mình đi rót rượu cho Dương Hân, còn tự tay rót rượu. Người đồng ý uống ba ly là chị ta, nhưng lại không chịu uống ly rượu định đưa cho Dương Hân.

“Thiên Dã.”

Chị ta cầu xin nhìn anh ta, nước mắt lưng tròng trên lông mi.

Vân Thiên Dã hít sâu một hơi, giọng vẫn dịu dàng: “Anh tin em, uống một ngụm được không? Chỉ cần một ngụm thôi.”

Anh ta muốn biết câu trả lời, không muốn mình thật sự nhìn lầm người.

Ánh sáng trong mắt Đào Tâm Nhân tắt ngấm: “Không, em không uống!”

Chị ta quyết không uống thứ này, nhỡ có chuyện xảy ra. Đặc biệt là chị ta đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai, cơ thể không thể có bất cứ sai sót nào.

Dương Hân nói: “Không uống cũng được.”

Cô quay sang Vệ Hoa Cẩn: “Gọi người đến kiểm tra thành phần trong ly rượu này, tôi tin rằng kết quả sẽ có nhanh thôi.”

Dương Hân vốn đã là tâm điểm chú ý, khi Vân Thiên Dã dẫn Đào Tâm Nhân đến, nhiều người đã chú ý đến góc này, sự ồn ào ở đây càng thu hút sự chú ý, đã có người tiến lại gần để nghe ngóng.

Thật không ngờ, vợ của Vân Thiên Dã lại quá ngu ngốc, dám giở trò với Dương Hân ở nơi này. Thật sự nghĩ mình có thể thoát khỏi mối liên hệ sao? Hay nghĩ rằng nhà họ Vân sẽ bảo vệ chị ta? Rốt cuộc chị ta và Dương Hân có thù oán gì?

Đừng nghĩ rằng người giàu không thích hóng hớt, ai mà không thích hóng chuyện chứ. Mặc dù vì nể mặt nhà họ Vân mà không nói ra, nhưng họ vẫn trao đổi ánh mắt đầy ý nghĩa với nhau.

Ôi, làm ra chuyện lớn như thế này, Đào Tâm Nhân liệu có thể giữ được vị trí phu nhân hào môn không? Trước đây chị ta và mẹ mình đã đủ mất mặt khi lấy công thức của Dương Hân đi kiếm tiền rồi.

Có người tự nguyện lên tiếng: “Cách đây sáu cây số có một phòng thí nghiệm, tôi có người thân làm ở đó, có thể giúp kiểm tra. Nếu không phải thành phần phức tạp, kết quả sẽ có nhanh thôi.”

Người đó liếc Đào Tâm Nhân đầy khinh miệt, tiếp tục nói: “Yên tâm, có thể cử vài người chứng kiến cùng đi.”

Đào Tâm Nhân muốn ngăn cản, nhưng Vệ Hoa Cẩn đã nắm chặt tay chị ta, không để chị ta trốn thoát. Chu Tuệ cũng cho người tách Dương Hân và vợ chồng họ ra. 

Chu Tuệ rất giận dữ, tính kế Dương Hân ngay trong tiệc sinh nhật của mình, hành động này thật quá đáng.

 

 

Hết Chương 139: Ly rượu bị hạ thuốc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    68686868

    Mình vừa ck bạn xem được chưa

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page