Bởi vì ngoài việc ngồi tại chỗ, ông ta không làm điều gì quá đáng, nhà hàng cũng không thể ép buộc đuổi ông ta đi.
Dương Tiệm Đông làm thế này rõ ràng là để gặp cô.
Chẳng lẽ là vì chuyện chip sao?
Dùng đầu gối cũng có thể đoán ra, sau buổi họp báo, nếu La Đức không có đối sách nào, chip của họ sẽ bị chất đống trong kho, trừ khi họ chịu bán lỗ.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói với Chỉ Ninh ở đầu dây bên kia: “Tôi sẽ qua xem sao.”
Xem ông ta thế nào cũng tốt. Biết Dương Tiệm Đông sống không tốt, cô sẽ vui. Cô đúng là người hay thù dai như vậy!
Sau khi chuẩn bị một chút, cô liền xuất phát đến nhà hàng.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Dương Tiệm Đông ngồi trên ghế trong khuôn viên nhà hàng, nhiều khách hàng nhận ra ông ta và chỉ trỏ.
Dương Hân bước đến trước mặt ông ta, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi, đừng làm mất thời gian của nhau, tôi rất bận.”
Dương Tiệm Đông nghe thấy giọng cô, đột ngột ngẩng đầu lên – mỗi lần gặp Dương Hân, cô đều sống tốt hơn, trong khi ông ta ngày càng tệ hại, như một vũng bùn nhơ.
Nếu có thể, ông ta cũng không muốn đến gặp Dương Hân, hạ mình trước mặt cô.
Nhưng mấy người Tô Thụy đã nói, nếu không thúc đẩy được việc này, hai trăm tỷ đã đầu tư trước đó của ông ta sẽ chỉ đổ sông đổ biển.
Ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Có vài việc liên quan đến công việc, muốn nói chuyện với con, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?”
Dù sao những điều sắp nói, nếu lộ ra ngoài, danh tiếng của ông ta sẽ hoàn toàn tan nát.
Dương Hân cũng rất muốn biết, ông ta đang âm mưu gì, nên gật đầu nhẹ. Tay cô đặt vào túi, bật ghi âm lên.
“Đến phòng họp đi.” Trong phòng họp có cả camera và máy ghi âm, cô hoàn toàn không sợ.
Dương Tiệm Đông ban đầu nghĩ rằng mình sẽ phải thuyết phục nhiều hơn, nhưng không ngờ Dương Hân lại đồng ý nhanh như vậy, ông ta thở phào nhẹ nhõm, cố tỏ ra ăn năn: “Cha phải xin lỗi con, trước đây bị mê muội bởi phụ nữ, quên mất trách nhiệm cơ bản của một người cha, đã phạm sai lầm không thể tha thứ.”
“Cha dự định ly hôn với Điền Hà, từ giờ trở đi cha chỉ thừa nhận mình có một đứa con duy nhất là con, con quay về đi. Cha sẽ đưa tên con trở lại gia phả, sau này người thừa kế của nhà họ Dương chỉ có con.”
Dương Hân chắc chắn ghét nhất là Điền Hà, ông ta chẳng qua là bị vạ lây, chỉ cần cắt đứt quan hệ với Điền Hà, Dương Hân dù có bực tức cũng sẽ tha thứ cho mình.
Nên nhớ, nhà họ Dương trước giờ không có tiền lệ để con gái làm người thừa kế, ông ta đã phá lệ rồi.
Dương Hân bước chậm lại, nói với bảo vệ của nhà hàng: “Đuổi ông ta ra ngoài.”
Cô đến đây gặp ông ta chỉ để xem trò, chứ không phải để tự làm mình khó chịu.
Dương Hân không hiểu tại sao đến lúc này mà Dương Tiệm Đông vẫn tự tin như vậy, nghĩ rằng vị trí người thừa kế nhà họ Dương có sức hấp dẫn với cô.
Có lẽ đó là vì ông ta đánh giá mọi thứ theo quan điểm của bản thân.
Bảo vệ lập tức tiến lên, mỗi người một bên giữ chặt tay Dương Tiệm Đông.
Mặt ông ta biến sắc, hoàn toàn không hiểu vì sao đang yên lành mà Dương Hân lại thay đổi thái độ.
Ông ta đã đặc biệt cúi đầu trước cô, thậm chí còn tỏ thiện chí. Lẽ nào cô không nên vui vẻ sao?
“Tại sao?” Ông ta lo lắng kêu lên: “Con không vui sao?”
Dương Hân lạnh lùng nói: “Gia nhập gia phả nhà các người, tôi sợ bẩn tên của mình.”
Người nhà họ Dương hầu như không để lại ấn tượng tốt cho cô, ngay cả khi ông bà nội còn sống, họ cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, luôn châm chọc rằng mẹ cô là gà mái không biết đẻ, không sinh được con trai.
Mặt Dương Tiệm Đông đỏ bừng, môi run rẩy, phần lớn là vì tức giận.
Dương Hân dám sỉ nhục nhà họ Dương như vậy, cô không tôn trọng tổ tiên và gia pháp hay sao?
Nếu có thể, ông ta rất muốn lớn tiếng mắng mỏ, dạy dỗ cô thế nào là đạo hiếu. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ông ta chỉ có thể nhịn cơn giận, làm ra vẻ thấu tình đạt lý: “Con không muốn thì thôi, cha tôn trọng ý kiến của con, cha sẽ không ép buộc con.”
Dương Hân lạnh nhạt nói: “Cha tôi chết lâu rồi, tro đã rải xuống cống rồi, ông chắc chắn muốn làm cha tôi không?”
Nói cho cùng, Dương Tiệm Đông cúi đầu cũng chỉ vì lợi ích. Nếu bây giờ Dương Hân sống tệ hơn người bình thường, khi gặp cô, ông ta sẽ cao cao tại thượng mà nói đó là báo ứng của cô vì không nghe lời, rồi không thương tiếc mà dẫm thêm vài bước.
Dương Tiệm Đông tức đến mức gân tay nổi lên, ông ta cố nhịn cơn giận trong lòng, tiếp tục nhún nhường: “Là cha nói sai rồi, để cha nói xong việc chính đã, điều này liên quan đến lợi ích của Hoàn Vũ!”
Ông ta ta vội vàng tiết lộ một chút về mục đích của mình hôm nay, sợ rằng Dương Hân sẽ không nghe gì mà đuổi ông ta ra ngoài thật.
Dương Hân nhếch môi cười, sớm nói như vậy có phải tốt không, cô không có hứng thú chơi trò gia đình với ông ta.
Nhưng Dương Tiệm Đông quả thực biết co biết duỗi, vì đạt được mục đích, cái gì cũng sẵn sàng làm.
Cô ra hiệu, hai bảo vệ mới buông Dương Tiệm Đông ra. Ông ta xoa cổ tay, cảm thấy chỗ vừa bị giữ có chút đau, hai bảo vệ này hoàn toàn không nương tay với mình, chỗ bị giữ có lẽ đã bầm tím rồi. Trong lòng ông ta thầm thêm một điểm hận thù.
Ông ta theo Dương Hân vào phòng họp, khi bảo vệ đã đứng cách một khoảng, ông ta dùng giọng điệu khuyên bảo nói: “Hi Hòa 1 mới ra mắt của Hoàn Vũ, thực sự định bán giá chỉ 2,750 đồng mỗi chiếc sao?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
68686868
Mình vừa ck bạn xem được chưa
1 năm
kratos01
Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
1 năm