Tôi: …
Ngoan ngoãn ngồi xuống.
Quý Vi lấy dung dịch sát trùng và tăm bông, ánh mắt lướt qua vết thương trên xương quai xanh của tôi, ánh nhìn bình thản.
Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa: “Cái này là—”
“Tôi biết, bị côn trùng cắn.” Quý Vi tiếp lời.
Tôi dừng một chút: “Biết vậy là tốt rồi.”
Chị ta chăm chú, cẩn thận dùng tăm bông thoa thuốc lên vết thương của tôi.
Nếu cứ chậm rì ì như thế này, chẳng mấy chốc vết thương cũng sẽ khỏi thôi.
Nghĩ tới đây, tôi lại không nhịn được mà nghĩ đến Quý Vãn Sênh.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi vô thức đáp: “Quý Vãn Sênh, ưm—”
Tôi giật mình kêu lên.
Quý Vi khựng lại, đầu tăm bông thấm thuốc mỡ chạm vào xương quai xanh của tôi, để lại một cảm giác tê tê nhồn nhột.
Khoảng cách giữa cả hai dường như quá gần.
Tôi lặng lẽ dịch người ra sau một chút.
“Đừng động.” Quý Vi siết chặt cổ tay tôi, ngăn lại động tác, vẻ mặt bình thản: “Chưa xong đâu.”
Tôi ngẩn ra: “Ồ… ồ.”
Một lúc sau, Quý Vi vứt tăm bông đi, sắp xếp lại hộp thuốc.
Tôi đứng dậy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
“Tôi bảo em đi được rồi sao?” Quý Vi chắn trước mặt.
“Chị—” Tôi lập tức lạnh mặt.
Quý Vi nâng cằm tôi lên, ánh mắt tối lại, từng câu từng chữ vang lên: “Cô ấy hôn em rồi?”
“Cắn em rồi?”
“Hay là… đã làm gì em rồi?”
【Wow, đây là lời thoại gì vậy trời!】
【Hít hà, ai nói chị ta an toàn, ra đây chịu phạt đi!】
【Trời ơi, tôi suýt quên mất chị ta chính là đại phản diện suýt hành hạ nam nữ chính đến ch.ế.t.】
【Aaa, đội hình mẹ kế lên điểm mạnh quá! Quý Vi trông ngốc nghếch hiền lành hơn cả nữ chính, nhưng thực chất thì…】
15.
Tôi vội vàng trở về phòng, khóa trái cửa lại.
【Không hổ danh là trùm phản diện, vừa mở miệng đã khác biệt ngay, đánh thẳng vào trọng tâm.】
【Dọa cục cưng sợ mất rồi.】
【Aaa, nhưng phải nói là nữ phụ ngoài mặt hung dữ, thực chất chỉ cần chạm nhẹ là ngã, ai mà không yêu cho được chứ!】
【Đặc biệt là khi vợ sợ hãi đến mức không chịu nổi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đáng yêu quá trời!】
【Hôn một cái nào, kiss kiss, bảo bối, em đúng là một chiếc bánh dâu tây nhỏ thơm ngon ngọt ngào!】
Tôi: … Thực sự cảm thấy bất lực.
Không thèm nhìn bình luận nữa, bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo.
Hiện tại, cốt truyện cũng sắp đi đến hồi kết của tôi.
Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật của tôi và nữ chính.
Tại bữa tiệc này, nam chính sẽ gặp lại cha mẹ ruột của anh ta, từ đó bắt đầu con đường phản kích, đồng thời mở ra những ngày tháng ngọt ngào cùng nữ chính.
Mặc dù bây giờ cốt truyện đã bị bẻ cong đến mức khó lường, nhưng không sao, tôi có thể giả vờ như không thấy.
Nhưng trước đó vẫn phải làm theo kịch bản, đi bắt nạt người một trận đã.
16.
Mẹ nuôi của nam chính biết anh ta không phải con ruột của mình nên vô cùng ghét bỏ, còn cha nuôi thì đơn giản chỉ thấy anh ta không vừa mắt.
Hai người bọn họ thường xuyên đánh mắng không chút do dự.
Mẹ nuôi nam chính bất mãn nói: “Tiền đâu? Sao tiền thưởng lần này lại ít thế?”
“Có phải mày lén tiêu rồi không? Tao biết mà, còn nhỏ tuổi đã học cách nói dối, đáng đời bị người ta bắt nạt…!”
Vẻ mặt mẹ nuôi méo mó, tay không ngừng đánh Sầm Ký Bạch, miệng thì tràn đầy cay nghiệt, liên tục nguyền rủa, sỉ nhục.
Đáng thương thật.
Tôi lựa đúng thời điểm phát ra chút âm thanh.
“Tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
Mẹ nuôi Sầm lập tức dừng tay, cười lấy lòng.
Tôi nhìn về phía Sầm Ký Bạch: “Bà ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn tìm anh ta.”
Mẹ nuôi Sầm do dự.
Tôi liếc bà ta một cái, cười nhạt: “Sao? Muốn tôi mời bà ra à?”
Mẹ nuôi Sầm gượng gạo nở nụ cười lấy lòng, trước khi đi còn liếc nam chính một ánh mắt cảnh cáo.
Cánh cửa đóng lại lần nữa.
Tôi nhìn khuôn mặt Sầm Ký Bạch, trên má vẫn còn in rõ dấu tay, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Sầm Ký Bạch cúi đầu: “Sao em lại đến đây?”
Chậc.
You cannot copy content of this page
Bình luận